Chương 38: (Vô Đề)

Cô trở ra tiếp anh không niềm nở cũng không lạnh nhạt. Hiệu Nghiêm chủ động lên tiếng:

- Sao em về trễ vậy, vậy rồi làm sao có thời gian nghỉ để chiều đi làm?

Thuý Văn có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời:

- Tại có công chuyện nên về trễ.

Cô ngồi im nhìn anh, tò mò. Cô thật sự không hiểu lý dó nào anh đến tìm cô gấp gáp như vậy. Chuyện hôm qua đợi tối nói cũng được kia mà, chẳng lẽ anh ta nôn nọng đến vậy?

Mặc dù tự cô đề nghị ly dị.

Nhưng cách nóng ruột của anh ta làm cô bất mãn. Và cô ngồi im chờ anh ta nói trước.

Hiệu Nghiêm nói nhẹ nhàng:

- Anh rất xấu hổ vì thái độ nóng nảy của anh tối qua. Anh muốn đến xin lỗi em.

Đôi mắt Thuý Văn loé lên tia ngạc nhiên, nhưng vẫn ngồi yên. Hiệu Nghiêm chợt đứng dậy, bước qua ngồi gần cô.

- Anh không muốn ly dị Văn à.

Trong thâm tâm, anh không bao giờ muốn mất em. Đã sống với sau ngần ấy thời gian, chia tay rồi sẽ đau khổ hơn là thanh thản. Hãy nghĩ lại đi em.

Anh nắm tay Thuý Văn định kéo cô lại gần.

Cô nhẹ nhàng rút lại:

- Cám ơn anh, em biết anh có ấn tượng tốt với em, nhưng muộn rồi anh Nghiêm à, em hết lòng tin rồi. Và cũng không còn kiên nhẫn nữa.

- Tại sao em không tin, em còn muốn anh chứng minh bằng cách nào nữa?

- Không, anh chứng minh thế là đủ rồi. Nhưng sao em không chấp nhận còn một tình cảm khác tồn tại trong anh. Anh yêu em, muốn sống với em nhưng lại còn vương vấn người khác, em không chịu được chuyện đó đâu.

- Anh xin thề, tình cảm đó rồi sẽ qua, cái chính là toàn bộ con người anh, những gì anh có đều thuộc về em, bao nhiêu đó không đủ sao Văn?

- Em biết như thế là nhiều, nhưng em không cần những thứ đó, chỉ cần tình cảm nguyên vẹn thôi.

- Em khe khắt với quá khứ của anh thì anh biết làm sao đây, anh đâu có lỗi khi trước đó không quen với em.

- Vâng, quá khứ của anh không có lỗi, nhưng anh đem theo nó đến tận bây giờ. Em không chấp nhận được chuyện đó. Anh tưởng em không đau khổ sao?

- Vậy thì tại sao em không vị tha hơn để chấp nhận anh?

Thuý Văn lắc đầu:

- Em không làm nổi chuyện đó.

- Và anh cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.

- Tuỳ anh, còn em thì không muốn nhớ đến quá khứ của em nữa, nặng nề lắm, sống thế này em thanh thản hơn.

- Em lầm rồi, đó là hình thức đày đoạ hai đứa, em không thanh thản được đâu.

Thuý Văn ngước lên:

- Hôm qua anh đã quyết định ly dị, như vậy là tốt đẹp rồi, sao bây giờ anh đổi ý nhanh vậy, anh không có lập trường sao?

Hiệu Nghiêm khoát tay:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!