Hiệu Nghiêm không hề bị đuối lý:
- Em thừa biết đám cưới của mình không giống người khác. Em phải cho anh thời gian chứ.
Thuý Văn vẫn lắc đầu khăng khăng:
- Anh thay đổi đột ngột quá tôi không đón nhận được đâu.
Hiệu Nghiêm bước lại gần cô hơn:
- Ngay ca một chút tình cảm với anh em cũng không có được sao?
- Cái đó anh hãy tự hỏi mình ấy.
- Anh biết lúc trước anh không làm gì để em yêu được anh. Nhưng ít ra, em phải cảm thấy đó là người thân của em chứ. Vợ cho^`ng không thể sống kiểu kỳ cục thế này nữa. Anh chịu hết nỗi ro^`i.
- Nhưng không vì vậy mà anh bắt tôi phải nghĩ như anh.
- không thể được, trừ phi em là đá hoặc em đã nghĩ về người nào đó.
Thúy Văn la lên:
- Anh đừng có nói bậy.
Hiệu Nghiêm mỉm cười:
- Chỉ cần em vẫn cứ là em, anh vẫn có quyền hy vọng.
Thúy Văn buột miệng:
- Anh là người tham lam.
- Tại sao?
- Thôi, đó là chuyện của anh, không nói.
- Ðã lỡ nói rồi thì phải nói cho ra lẽ, em giải thích đi.
- nhưng cô vẫn lắc đầu bướng bĩnh:
- Tôi muốn tắm, anh ra ngoài đi.
- Hiệu Nghiêm lắc đầu chịu thua:
- Thôi được, xem như anh nhượng bộ. Nhưng anh nói trước là anh không muốn tình trạng nầy kéo dài nữa, em suy nghĩ kỷ đi.
Thúy Văn vẫn đứng im, nét mặt không to vẻ gì bị thuyết phục. Vẻ bướng bỉnh của cô làm Hiệu Nghiêm thấy ngao ngán. Anh bỏ đi ra ngoài, đến ngồi vào bàn làm việc theo thói quen. Nhưng anh không có ý định làm gì khác.
Và cứ ngồi thừ người suy nghĩ.
không phải anh không thấy những dòng chữ bị Thúy Văn xoá đi. Nhưng phản ứng đó không lam anh buồn bằng cách từ chối thẳng thừng của cô. Anh thật sự không hiểu cái gi làm cô ghét anh đến vậy.
Chẵng lẽ ấn tượng thì vĩnh viễn sẽ không xóa đi được?
Hiệu Nghiêm ngẩn đầu nhìn lên, quyết đinh bắt cô phải nói. Anh chờ cô ra ngoài, rồi thản nhiên đến kéo màn, ngôì xuống nệm chờ. Thúy Văn có vẻ miễn cưởng khi thấy cử chỉ tự nhiên của anh. Cô hỏi vói vẻ thiếu nhiệt tình:
- Khuya rồi, anh không buồn ngủ sao?
- ko
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!