Yến Oanh mở lớn mắt kinh ngạc:
Làm sao chị biết? anh ấy đã kể với chị à? Sao chị biết tôi muốn nói chuyện đó?
Bởi vì ngoài cái đó ra, tôi với chị còn chuyện gì đáng nói, có điều tôi không ngờ chị can đảm nói trước mặt tôi.
Yến Oanh vẽ vẽ những đường cong vô hình trên mặt bàn. Đầu cứ cúi thấp như sắp gục xuống đến nơi. Cô có vẻ nhút nhát thiếu tự tin nhưng lại liều lĩnh. Cuối cùng thì cô cũng ngẩng lên, hỏi khẽ:
Anh Nghiêm thú thật với chị chuyện của chúng tôi à?
Từ chúng tôi của cô ta như đâm vào tim Thuý Văn, đau đến choảng ngưòi. Cô nói giọng khô khan:
Anh ta không nói gì cả. Nhưng tôi đã thấy hai người vào cái đêm ở Vũng Tàu.
Nhìn cặp mắt mở to của Yến Oanh, cô nghiêm nghị:
Tôi không nói gì với anh Trí, vì tôi không nỡ làm anh ấy buồn, nhưng tôi lấy làm lạ vì trên đời có mẫu người vô lương tâm như chị.
Cặp mắt Yến Oanh cụp xuống:
Tôi không vô lương tâm như chị nghĩ đâu. Nếu không có chị, thì bây giờ tôi là người hạnh phúc nhất rồi.
Thúy Văn căm giận:
Chị dám nói điều đó trước mặt tôi sao? Có lẽ chị dựa vào tình cảm của anh Nghiêm để tự tin. Nhưng đừng coi thường sự phản ứng của tôi.
Không, không, đừng hiểu lầm tôi.
Thực tế chị là vợ anh Nghiêm, tôi nào dám khiêu khích chị. Có điều tôi nói để kể với chị những uẩn khúc của chúng tôi.
Thuý Văn quay mặt chỗ khác như không muốn nghe.
Nhưng Yến Oanh cố gắng nói như thuyết phục:
Chị biết không? trước kia chúng tôi yêu nhau nhiều lắm chị ạ. Nhưng lúc đó gia đình anh Nghiêm suy sụp. Anh ấy dựa vào sự trợ giúp của ba chị để khôi phục công ty. Còn ba chị thì ép ảnh phải cưới chí, kết quả là. Chị đã biết rồi đấy.
Thuý Văn chết sững nhìn Yến Oạnh Cô ta như được động viên bởi lý lẽ của mình, liếm môi nói tiếp:
Lúc đó anh Nghiêm nhờ anh Trí cưói tôi để bảo bọc tôi, ảnh tạo điều kiện cho anh Trí kiếm tiền, đó là cách anh gián tiếp lo cho tôi, tôi rất biết ơn ảnh.
Cái gì? Chị bảo là anh Nghiêm nhờ anh Trí, nhờ chồng chị...
Cô ngừng lại, tâm trí quay cuồng. Như một người từ trên trời rơi xuống. Đối diện với những điều kỳ quặc. Tất cả như bị đảo lộn làm cô choáng váng. Và chỉ biết ngồi lặng yên.
Yến Oanh buồn buồn:
Lúc đâu tôi cũng cố gắng vun vén hạnh phúc của mình. Tôi cô chìu chuộng để anh Trí yêu tôi. Nhưng sao đó tôi phát hiện anh ấy yêu người khác, tôi thất vọng lắm.
Cô ngừng lại, chán nản:
Chị có biết anh ấy yêu ai không? Tôi tin là chị biết rõ.
Thuý Văn nhíu máy:
Làm sao tôi biết chuyện riêng tư của anh ấy được. Chị hãy hỏi anh Nghiêm ấy.
Yến Oanh kêu lên:
Nhưng ảnh yêu chị, tôi hỏi vì tôi không tin chị không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!