Rồi cô bước đện gọi điện cho Ngọc Thân, giọng cô đầy hồi hợp:
Thân này, ví dụ mình biết một người bị vợ phản bội, theo bồ thì có nên nói cho anh ta biết không?
Sao tự nhiên bồ hỏi đột ngột vậy, ai bị vợ cắm sừng vậy?
Ờ, thì là môt người bạn của mình.
Thân không?
Rất thân, vừa là bạn mà cũng là người ơn của mình nữa đấy, ảnh hay giúp đỡ mình lắm.
Thế thì nói đi, nói để anh ta biết mà trị vợ.
Thuý Văn mân mê sợi dây, bân khuyân:
Nhưng nói ra sợ anh ấy buồn.
Thì đứng nói.
Không nói thì chẳng khác nào để anh bị hại mà làm ngơ. Nảy giờ minh suy nghĩ mãi mà không biết làm thế nào cho đúng nữa.
Ngọc Thân cũng có vẻ lúng túng.
Khó xử quá nhỉ, thế Văn có hỏi ai chưa?
Chưa, mà mình cũng không biết tạis ao lúc trước mình không nghĩ gì cả, tự nhiên lúc này mình lại do dự.
Văn biết chuyện này lâu rồi à?
Biết, nhưng lúc đó mình chỉ nghĩ đơn giản là nói ra sợ ảnh buồn. Bây giờ mình thấy...
Thuý Văn ngừng lại. Cô chợt nghĩ tới bản thân mình. Chẳng phải là cô cũng bị phản bôi sao? Thế mà cô chẳng làm được gì cả. Càng nghĩ càng rối rắm.
Chợt giọng Ngọc Thân như thúc giục:
Văn nghĩ gì vậy, sao không nói tiếp?
Mà thôi, chẳng có gì nói cả, mình cúp đây.
Ê..ê..
Nhưng Thuý Văn đã bỏ máy xuống. Cô thẩn thờ ngồi xuống ghế, vẻ mặt buồn buồn. Cô tự hỏi khi găp Hữu Trí mình có nên nói hay khÔng, nhưng nghĩ mãi vẫn không quyết định được.
Cô xoè tay ra đếm từng ngón, lẩm bẩm:
Đến ngón cuối cùng thì rơi vào chữ nói. Chợt thấy mình trẻ con, cô thở dài đứng dậy. Cuối cùng thì vẫn không quyết định được.
Buổi chiều khi Hữu Trí đến, Thuý Văn kéo anh qua quán café gần đó. Cô ngồi đối diện với anh và không hay mình cứ nhìn anh chằm chằm, đến nỗi Hữu Trí phải lên tiếng ":
Tối có gì lại lắm sao?
Thuý Văn chậm chạp lắc đầu:
Không có gì cả, nhưng gặp anh tôi mừng lắm. Mấy tháng rồi không gặp, anh có gì lạ không?
Không, vẫn bình thường.
Bình thường thật chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!