Thúy Văn ngồi bên cạnh giường bà nội, lâu rồi cô không ghé thăm bà. Cô rất ngại khi qua đây lại gặp chú Út. Ông và ba cô tuy là anh em nhưng lại thù nghịch một trời một vực, cái ghét đó lây sang cả cô. Thúy Văn biết điều đó nên khi nào nhớ bà lắm cô mới xâm mình đến đây.
Bây giờ trong phòng chỉ có hai bà cháu. Thúy Văn cảm thấy được ở thế giới riêng dễ chịu hẳn và cô trở lại tâm trạng vui vẻ như mỗi khi được ở gần bà. Cả bà cũng vui khi có cô qua thăm:
- Sáng nay con không đi làm sao mà qua nội vậy?
Thúy Văn lắc đầu:
- Con nghỉ làm lâu rồi, bây giờ con chỉ ở nhà thôi.
- Mấy lúc sau này chồng con có tốt với con hơn không?
Thúy Văn thừ người ra, buồn hẳn đi:
- Càng lúc càng tệ hại thêm nội ạ. Bây giờ con phát hiện anh ta thương người khác, con không biét phải làm sao nữa
- Thằng đó đổ đốn đến mức vậy à?
Con có nói với ba không?
- Không nội ạ. Nội biết rồi đó, ba sẽ không quan tâm đến chuyện của con đâu
Bà cụ thở dài:
- Nội thật là buồn, có đứa cháu cũng không bênh vực được, càn gngày ba con càng tệ thêm. Không biết khi nội chết còn ai khuyên nó được nữa.
Thúy Văn buồn buồn:
- Con không hiểu sao lúc nào ba cũng ghét bỏ con, trong khi ba rất thương chị Lan. Chẳng lẽ con không phải là con của ba sao nội?
- Ðừng nói bậy con.
- Có lần con nói với ba như vậy, tư nhiên ba hỏi lại Con của ba à? và ba nhìn con kỳ cục lắm. Lúc đó tự nhiên con thoáng nghĩ hay là con không phải con của ba.
- Sao con nghĩ dại dột vậy?
- Thật đấy nội ạ, càng lớn con càng nhận rõ thái độ của ba đối với con. Con mơ hồ cảm thấy mọi chuyện rất không bình thường. Nội có thấy như thế không?
Thấy bà im lạng, cô chớp mắt như muốn khóc:
- Ba ép con lấy chồng, rồi bây giờ đời con thế này. Vậy mà con cũng không thể nhờ ba bảo vệ. Con muốn li dị với anh ta nhưng không dám, nội bảo con phải làm sao đây?
Cô im lặng, khót thút thích thật lâu.
Bà cụ cũng ngồi yên trầm ngâm. Cuối cùng bà quyết định nói cái điều mà lâu nay bà vẫn giữ kín.:
- Bây giờ con lớn rồi, nội không được phép giấu nguồn gốc của con nữa. Cứ để con biết con là ai, rồi con tự quyết định. Thật ra con chẳng phải là con ruột. Mẹ con tự tình với người tài xế của ba con, mà người đó cũng có gia đình rồi.
Trưóc cái nhin chết lặng của Thúy Văn, bà mỉm cười dịu dàng:
- Ðừng mặc cảm con, dù ba con có cư xử thế nào, nội vân~ coi con là cháu nội của nội.
Thúy Văn thì thào:
- Trời ơi!
- Nội chua bao giờ trách móc mẹ con. Tha^. m chí còn thông cảm với nó. Ba con là một đứa hung bạo, chỉ biết dùng thủ đoạn để làm giàu. Trong khi mẹ con giàu tình cảm, trái hẳn với ba con. Sống bên cạnh một người như vậy nó sa ngã cúng đúng thôi.
Thúy Văn kinh ngạc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!