Chương 16: (Vô Đề)

Khoảng sân mênh mông vắng ngắt dưới ánh trăng. Ban đầu không để ý nhìn gớc sát tường nên cô sợ sợ, vội vàng đi xuống. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng híc khe khẽ vang lên. Rồi là giọng nói nghẹn ngào của Yến Oanh:

- Em chịu không nổi khi cứ phải đóng kịch như thế này nữa, thà là đừng gặp nhau chứ gặp mà làm như xa lạ em khổ sở lắm. Ngày mai về đi anh.

- Anh biết, nhưng chỉ lần này thôi.

Thật ra khi cho công ty đi chơi anh cũng rất phân vân.

- Anh có sợ gặp em không?

- Anh rất mâu thuẫn, muốn gặp em cho đỡ nhớ, đồng thời cũng thấy vậy là không nên.

Thúy Văn bấu chặt lấy cánh cửa, cả người bủn rủn khi nghe giọng nói Hiệu Nghiêm, một giọng nói âu yếm đầy tình cảm. Nó khác xa với cách nói lạnh nhạt, khô khan mà anh dùng với cô. Nó ấn tượng đến nỗi dù tâm trí bàng hoàng cô vẫn nhận ra điều đó.

Cô có cảm tưởng mình mụ mị đi vì kinh hoàng.

Và áp đầu vào cánh cửa, run bắn. Mãi đến khi giọng Yến Oanh vang lên cô mới như bừng tỉnh:

- Lẽ ra lúc trưa anh không nên làm như vậy, sợ Thúy Văn nghi ngờ sao và cả anh Tri nữa, anh ấy sẽ nghĩ gì?

- Lúc đó lo cho em quá nên anh không nhớ gì cả, cho anh xin lỗi.

Thúy Văn bịt tai lại, cô quay người chạy điên cuồng xuống cầu thang. Cô đóng sập cửa phòng, đứng ngửa đầu vào tường, tim đập cuồng loạn. Cô bắt mình phải bình tĩnh mà cả người cứ run rẩy.

Thúy Văn không nhớ mình đã đứng bao lâu, cho đến khi cửa phòng bị đẩy nhẹ, rồi Hiệu Nghiêm bước vào. Cô nhìn anh ta trân trối. Cái nhìn chứa đầy hoảng loạn, căm thù và khốn khổ. Nhưng vẫn lặng thinh.

Cử chỉ khác lạ của cô đập vào mắt Hiệu Nghiêm, khiến anh ta không thể không chú ý. Anh ta cũng nhìn lại cô:

- Chuyện gì vậy?

- Anh Tri bảo với tôi hai người là bạn thân. Không ngờ cả tôi và anh ấy đều bị lường gạt như vậy.

Thúy Văn nói mà cũng không nhận ra giọng nói của mình khác lạ dù cô đã cố nói bình thường. Trong một phút, cô thấy Hiệu Nghiêm đứng yên kinh ngạc, rồi anh thở hắt bực mình:

- Thì ra cô đã biết rồi, lúc nào vậy?

- Anh có thể thản nhiên hỏi như vậy sao?

Hiệu Nghiêm ngồi xuống giường, loay hoay tìm thuốc hút. Cử chỉ cuả anh ta không có gì là biết lỗi, hối hận hay xấu hổ, chỉ có sự chán ngán dửng dưng. Thậm chí như bất cần hậu quả.

Phản ứng của anh ta làm Thúy Văn bị xúc phạm, cô cắn chặt răng:

- Anh không cân giải thích gì hết sao?

- Tôi không giấu hay phủ nhận. Cái gì đã thấy thì đã thấy, sự thật là sự thật. Trốn tránh cũng không ích gì.

Môi Thúy Văn run bần bật:

- Có nghĩa là anh công khai thừa nhận?

Hiệu Nghiêm hỏi thờ ơ:

- Hữu Tri đã nói những gì với cô?

- Khi tôi nghi ngờ hai người, anh ấy bảo với tôi hai người là bạn thân, đến nỗi tôi thấy xấu hổ vì đã nghĩ bậy.

Cô ngừng lại nói như hụt hơi:

- Thật là một cơn ác mộng. Hai người có thể phản bạn sao? Tôi nghiệp anh Tri.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!