Chương 15: (Vô Đề)

Xe ra Vũng Tàu thì đã sáng hẳn. Hữu Tri lo sắp phòng cho mọi người, rồi cùng Yến Oanh đi lên phòng mình. Ðối diện với phòng anh là phòng của vợ chồng giám đốc. Hữu Tri cố ý chuẩn bị như thé để tiện săn sóc Thúy Văn. Anh biêt cô không thích tắm biển vì rất dễ bị say nắng.

Nhưng vì đây là chuyến nghỉ mát của cả công ty nên cô không thể từ chối không đi.

Mọi người rời khách sạn, ùa ra bãi tắm. Thúy Văn đi bên cạnh Hiệu Nghiêm, cả hai người giữ khoảng cách gần như thế như một thỏa thuận ngầm để che mắt thiên ha Nhưng không ai nói gì với ai, đúng ra là không có gì để nói.

Thúy Văn chợt đi chậm lại chờ Yến Oanh.

Cô kéo áo khóac sát vào người, nheo mắt nhìn ra biển:

- Nắng quá, chị có thích tắm không?

- Cũng hơi ngại, nhưng cất công ra đây rồi, không tắm thì uổng, còn chị?

- Tôi chỉ ngồi chơi thôi.

- Chị không tắm à, uổng vậy?

Thúy Văn mỉm cười:

- Tôi không thích ra ngoài lúc nắng, ngâm mình dưới nước vào buổi chiều thích hơn.

- Vậy hả?

Yến Oanh cũng không rủ thêm, thậm chí cô còn thấy dễ chịu vì không phải tiếp xúc với Thúy Văn. Nếu Thúy Văn không cởi mở thân mật với cô chắc cô cũng giữ một khoảng cách như không hề quen biết. Cô không ghét, nhưng không thể thân mật. Ở Thúy Văn có cái gì đó cao xa so với cô.

Còn cô thì không muốn với tới xóa bỏ khoảng cách đó.

Và còn một thứ tình cảm khác không hẳn là ghen tuông, nhưng nó làm cô khổ sở ở một mặt nào đó, cô coi đó là kẻ thù của mình.

Thúy Văn chợt dừng lại vẫy tay:

- Anh chị ra đó đi, tôi sẽ ngồi ở đây chơi.

Nói xong, cô bước đến chiếc bàn đặt dưới cây dù. Cô gọi nước rồi khoang tay trước ngực, lơđãng nhìn mọi người tắm ở ngoài xa.

Một lát mọi người đi lên/.

Một nhóm bốn năm người ngồi cùng bàn với cô. Hiệu Nghiêm ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi với giọng quan tâm:

- Sao em không ra ngoài đó, ngồi một mình buồn lắm.

- Em thích ngồi ở đây hơn/

Thúy Văn nói một cách gượng gạo. Cô không quen với cách nói chuyện thân mật kiểu vợ chồng với anh, và cả Hiệu Nghiêm cũng vậy. Nhưng trước mặt mọi người cả hai đều dùng cách nói đó như một sự thỏa thuận ngầm. Và càng ít nói càng tốt.

Yến Oanh chợt tỳ tay vào trán, nhắm mắt lại ngồi im. Hiệu Nghiêm không kèm chế được, anh nhin cô chăm chăm:

- Em làm sao vậy, bệnh hả?

Yến Oanh ngước lên, cười guợng:

- Không có gì, nhưng tự nhiên tôi thấy nhức đầu quá. Tôi không thấy gì phía trước cả

Hữu Tri quay lại:

- Hay là em bị cảm?

Hiệu Nghiêm cố giấu sự lo lắng, nói thận trọng hơn vì nhớ ra sự có mặt của mọi người:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!