Chương 1: (Vô Đề)

Thúy Văn thở dài buông rèm xuống, đứng tựa đầu vào tường. Cô nhớ lại buổi nói chuyện tối qua với ông Nhị mà rùng mình. Cô sợ sự khắc nghiệt của ba đến nỗi nghĩ rằng, thà nhắm mắt buông xuôi về sống với người lạ, còn hơn ở lại nhà mình với nỗi sợ hãi phập phồng.

Cô không hiểu tại sao ba cô ghét cô đến thế, trong khi với Thúy Lan thì luôn luôn chiều chuộng. Chẳng lẽ cô không phải là con của ba sao?

Thúy Văn chậm chạp bước đến mở tủ.

Cô đưa mắt tìm một bộ đồ thích hợp với mình. Cuối cùng cô cũng chọn được chiếc áo màu xám. Nó hoàn tòan không có vẻ gì phù hợp cho một ngày được coi mắt. Nhưng cô đang quá buồn nản, cô thích màu áo ảm đạm này.

Thúy Văn đứng ở lan can đợi ông Nhị.

Ông đang nói chuyện qua điện thoại và khoát tay bảo cô chờ. Một lát sau ông đi ra, nói khô khan:

- Ba hy vọng con đừng làm gì cho người ta phật ý. Nếu họ vì con mà hủy bỏ quan hệ với ba, con sẽ không được yên ổn đâu. Nhớ đấy!

Thúy Văn dạ nhỏ một tiếng và lầm lũi đi sau ông.

Xuống đến phòng khách, ông niềm nở bắt tay với khách, rồi quay lại vỗ nhẹ vào đầu Thúy Văn:

- Con ngồi xuống đây, để ba giới thiệu con làm quen với mấy anh mà con sẽ làm bạn.

Thúy Văn lần lượt chào từng người mà không hề nhìn mặt họ. Cô chỉ hơi ngước mặt lên khi ông Nhị bảo cô chào Hiệu Nghiêm. Trong lòng cô là nỗi thất vọng mênh mông. Giá không phải anh ta, mà là người thanh niên bên cạnh. Anh ta gần như vượt quá tên của mình.

Khi nghe giới thiệu, anh ta cũng không buồn ngước lên nhìn cô. Khuôn mặt nghiêm nghị và đôi môi hơi mím lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, vừa khắc nghiệt chán ghét. Anh ta lập tức gây cho cô cảm giác bị xúc phạm. Và cô buồn rầu nhìn xuống tay mình với ý nghĩ rồi đây mình sẽ sống trong địa ngục mới.

Trái hẳn với Hiệu Nghiêm, ông bác của anh ta tỏ ra ân cần lịch thiệp với Thúy Văn, như để đền bù cho cô về thái độ lạnh lùng của cháu. Ông điềm đạm nói chuyện với ông Nhị, thỉnh thoảng quay về phía Thúy Văn, ân cần:

- Bác nghe nói cháu tốt nghiêp ngoại thương, thế cháu đã đi làm ở đâu chưa?

- Dạ chưa.

Ông quay lại ông Nhị:

- Chắc ông còn kén chỗ cho cháu, chứ ở công ty anh cũng có chỗ cho cháu vậy.

ông Nhị khoát tay:

- Con gái tôi đứa nào tôi cũng cho ra ngoài tìm chỗ làm, tôi không muốn chúng nó có tính ỷ lại vào cha mẹ anh ạ. Tự tụi nó phải quyết định tương lai nó thôi.

Ông Thịnh gật gù:

- Anh dạy con hay lắm

Ông quay qua Thúy Văn:

- Vậy cháu có tìm được nơi nào vừa ý chưa?

- Dạ chưa bác ạ

Rồi cô làm thinh. Những người làm chủ này cứ tưởng công việc là dễ tìm lắm. Có lẽ vì họ chỉ ngoắc tay một cái là có được tất cả những gì họ muốn. Ai cũng tưởng tiểu thư gia đình này muốn gì được nấy. Họ làm sao hiểu được là điều đó không hề xảy ra cho cô mà chỉ với Thúy Lan.

Thúy Văn còn đang nghĩ ngợi thì ông Thịnh nói với vẻ sốt sắng:

- Nếu cháu chưa tìm được việc làm thì hãy tới công ty của Hiệu Nghiêm làm. Như thế sẽ tiện cho cháu, và cả cho con nữa phải không Hiệu Nghiêm?

Ông vừa nói vừa quay lại nhìn Hiệu Nghiêm, nhưng anh ta chỉ lắc đầu thờ ơ:

- Con không chắc công việc ở công ty con xứng đáng với cổ. Ðể cổ tự tìm chỗ thích hợp thì hay hơn.

Ông Thịnh có vẻ hụt hẫng, nhưng lập tức lại cười như không hề phật ý:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!