Ngay khi tiết chính buổi trưa kết thúc, Hạ Nhu đến tầng chứa tủ đồ của Lý Tử Nghiên, nàng lập tức hiểu "bạn chơi cùng" mà Chương Ninh nhắc tới nghĩa là gì.
Hành lang dài vang lên tiếng cười lớn. Nhật Hướng Tỉnh đẩy xe lăn, chân đạp ván trượt, chạy nhanh rồi đạp mạnh, đứng hẳn lên ván, tăng tốc tức thì, kéo theo người trên xe lăn lao thẳng về phía trước.
Tính cách phóng khoáng của cả hai khiến họ rất được yêu mến trong khối. Các học sinh khác trên hành lang không hề ngăn cản, chỉ nhường đường và cười ầm ĩ.
"Nhật Hướng, cậu chậm quá, nhanh lên chút đi!"
"Nếu y tá trường thấy hai cậu phá xe lăn thế này, chắc mắng thảm luôn."
"Lý Tử Nghiên, cậu yên tâm để Nhật Hướng 'lái nguy hiểm' vậy hả?"
Như cơn gió lướt qua hành lang, hai người cứ thế chơi qua lại vài vòng, chẳng biết mệt.
Nhưng khi thấy Hạ Nhu bước ra từ cầu thang, Lý Tử Nghiên hốt hoảng hít sâu, vội nói: "A Tỉnh, A Tỉnh, đừng chơi nữa..."
"Hả! Chẳng lẽ có giáo viên?" Nhật Hướng Tỉnh vội chỉnh đốn, đá ván trượt sang một bên, giả vờ nghiêm túc cúi đầu đẩy xe lăn, miệng huýt sáo không đứng đắn.
Suýt bị hất ra vì dừng gấp, Lý Tử Nghiên bám tay cầm, thấy bạn mình giấu đầu hòi đuôi thì buồn cười, nhưng chột dạ không dám cười to, chỉ gãi trán, nhỏ giọng: "Hạ Nhu..."
Nhìn hai người chẳng giống học sinh cấp ba, mà như trẻ con sợ bị mắng, Hạ Nhu thở dài, bước tới, khóe môi nhếch lên: "Vui không?"
"Hả..."
Tưởng bị mắng, Lý Tử Nghiên ngẩng lên, thành thật gật đầu: "...Ừ, vui."
"Vậy hả?"
Hạ Nhu giơ tay chỉnh lại tóc mái rối của cô, nói: "Bác sĩ hôm qua bảo phải cẩn thận, tránh chấn thương lần hai."
Giọng ôn hòa nhưng kiên định, nàng quay sang cậu trai bên cạnh: "Nhật Hướng học đệ, cảm ơn em hôm nay giúp đỡ."
Thấy người đến không phải giáo viên, Nhật Hướng Tỉnh thở phào: "À, không có gì, chẳng cần cảm ơn."
Cả ngày đẩy xe lăn nghịch ngợm, cậu ta cũng vui, xua tay thoải mái, nhặt ván trượt, nhìn bạn: "Lý Tử Nghiên, tớ có hoạt động câu lạc bộ, đi trước nhé. Mai cần giúp cứ nói."
Thấy cô cười gật đầu, Nhật Hướng Tỉnh vẫy tay tiêu sái, đạp ván trượt chạy đi, bất chấp nội quy trường học.
"Mộng Mộng bảo chị, đội bóng rổ hôm nay đặt phòng thu trước, chị đưa em qua nhé?" Thấy cậu bạn rời đi, Hạ Nhu vén một lọn tóc của cô ra sau tai, nghiêng đầu hỏi.
"Phòng thu á? Chắc là để xem lại băng thi đấu." Lý Tử Nghiên gật đầu, nghĩ rồi nói: "Nhưng Hạ Nhu, chị không sao chứ? Câu lạc bộ của chị có bị trễ không?"
Nắm tay cầm xe lăn, Hạ Nhu nhẹ giọng: "Hôm nay chị không có lịch câu lạc bộ. Đừng lo."
"Hả? Thật không? Em nhớ thứ Ba chị phải đi tập mà?" Ngờ vực, Lý Tử Nghiên nhún vai, gạt nghi vấn ra sau, hào hứng: "Vậy Hạ Nhu lát ở lại nhé? xem phim cùng được không!"
"Phim?" Hạ Nhu lặp lại, người đẩy xe lăn nghi hoặc: "Không phải xem lại trận đấu sao?"
Lè lưỡi, Lý Tử Nghiên cười: "Tụi em thường 'xem lại mười phút, phim một tiếng' thôi." Giọng như làm chuyện xấu, cô thì thầm: "Nhưng... chị đừng nói với huấn luyện viên tụi em nhé, ông ấy không biết đâu."
Nhịn cười, bấm nút thang máy, Hạ Nhu gật đầu cam kết: "Được, chị không mách đâu."
---
Ba tối liên tục, Hạ Nhu ở lại ký túc xá tầng 5.
Lý Tử Nghiên thích nghi cực tốt. Dù tư thế ngủ vốn quy củ, không hiểu sao khi chìm vào giấc, cô lại vô thức giơ tay ôm lấy cô gái bên cạnh.
Hạ Nhu chưa từng phản kháng, chỉ khi cảm nhận sức ép bên hông thì thuận theo dựa sát vào. Người thường ngủ nông như nàng, được bao quanh bởi hơi ấm, lại hiếm hoi ngủ yên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!