Chương 43: (Vô Đề)

Ngày 1 tháng 3, thứ Hai, 9 giờ tối.

Khi tiếng chuông báo hiệu tiết tự học tối kết thúc vang lên, Lý Tử Nghiên tháo tai nghe, thu dọn văn phòng phẩm và sổ tay rơi vãi trên bàn, như mọi ngày chuẩn bị kéo Vương Kỳ về ký túc xá.

"Kỳ, đi thôi." Cô ngáp một cái, đeo ba lô, ngồi lên bàn chờ cô bạn chậm chạp như thường lệ.

"Ừm... Chỉ sợ không được." Vương Kỳ bất ngờ từ chối, chỉ ra ngoài: "Có người tìm cậu kìa."

Lý Tử Nghiên nghi hoặc nhìn ra cửa, thấy bóng dáng Hạ Nhu, liền "À" một tiếng, vội nhảy xuống, nói với bạn: "Kỳ, tớ đi trước tìm người đây, cậu từ từ về nhé." Nói xong, cô chạy ra khỏi lớp.

Vương Kỳ lắc đầu, không nhịn được tặc lưỡi: "Còn dám nói không thích..." Cô nàng thở dài, mặt lộ vẻ "chịu không nổi".

"Hạ Nhu!" Lý Tử Nghiên chạy ra ngoài, gọi cô gái đứng thẳng lưng: "Sao chị lại đến đây? Tìm em à?"

Hạ Nhu cười nhẹ, ngoài ba lô trên vai, tay nàng còn cầm một túi giấy màu nâu. Nàng gật đầu, hơi ngập ngừng: "Em rảnh không? Có vội về ký túc xá không?"

"Rảnh, rảnh chứ." Lý Tử Nghiên vừa đáp vừa tự nhiên đưa tay định cầm đồ giúp Hạ Nhu, như mọi lần.

Thấy vậy, Hạ Nhu khẽ lùi lại, xua tay từ chối: "Cái này chị tự cầm được." Hành lang đông học sinh đang thu dọn về ký túc xá, nàng hỏi tiếp: "Mình... hay ra ngoài trước nhé?"

"Được." Lý Tử Nghiên che chắn cho Hạ Nhu tránh đám đông, theo nàng ra khỏi khu dạy học, đến sân giữa.

Hai người ngồi trên ghế dài ở góc sân, ngoài vài nhóm học sinh đi qua, xung quanh khá yên tĩnh. Một lát sau, Hạ Nhu do dự rồi nhẹ giọng: "Tối qua chị nướng ít bánh bông lan..."

Nàng cẩn thận lấy từ túi giấy một hộp pha lê, đưa cho Lý Tử Nghiên, nói tiếp trước khi cô kịp lên tiếng: "Chị biết em từng nói không tổ chức sinh nhật, nên cái này không hẳn là bánh sinh nhật đâu..."

"Chị chỉ tình cờ làm thôi, tiện hôm nay đưa cho em."

Hộp chứa chiếc bánh "black forest" nàng đã dụng tâm làm tối qua, nhưng giọng nàng lại nhẹ nhàng như không có gì.

"Vậy à... Cảm ơn chị." Lý Tử Nghiên nghe xong, dừng lại, biểu cảm hơi phức tạp. Cô nhận hộp pha lê từ tay Hạ Nhu, bỗng hỏi: "Em ăn luôn bây giờ được không?"

Hơi bất ngờ, Hạ Nhu gật đầu: "Được chứ." Nàng lấy nĩa từ túi giấy, đưa cho cô gái bên cạnh.

Lý Tử Nghiên múc một miếng lớn bánh rắc đầy bột cacao, ăn một hơi. Phần bánh mềm ẩm, vị ngọt xen chút đắng k*ch th*ch đầu lưỡi từng chút một.

"Ngon lắm." Cô khẽ nói, múc thêm miếng nữa.

Hạ Nhu nhìn nghiêng gương mặt chăm chú của cô gái đang từng chút ăn chiếc bánh nàng tự tay làm. Một lát sau, nàng đưa khăn giấy cho Lý Tử Nghiên, hỏi: "Tử Nghiên, nếu không phiền, em có thể kể chị nghe vì sao em không thích tổ chức sinh nhật không?"

Lý Tử Nghiên cúi đầu nuốt miếng bánh, nhận khăn lau cacao dính môi, khẽ cười: "Thực ra cũng chẳng có lý do gì đặc biệt đâu." Cô vô thức đá hòn sỏi dưới chân.

Hạ Nhu thoáng thấy trong nụ cười của cô một chút chua xót và tự giễu.

"Em chỉ không cảm thấy sinh nhật mình là chuyện đáng để chúc mừng hay khoe khoang gì cả."

Ngẩng lên nhìn Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên nghiêm túc: "Bạn bè lớn lên cùng em, như Vương Kỳ, nếu nhớ thì sẽ tặng quà, nhưng tụi em không tụ tập chúc mừng đâu."

"Sao lại... cảm thấy sinh nhật mình không đáng chúc mừng chứ?"

Hạ Nhu đặt tay ngay ngắn trên đầu gối, nhạy cảm nhận ra sự do dự trong lời cô, dù biết không nên hỏi sâu, vẫn không kìm được quan tâm.

"Ừm..." Lý Tử Nghiên gãi đầu, trông hơi buồn, đặt hộp bánh sang bên, nghiêng người nhìn Hạ Nhu.

Cô chần chừ, không biết có nên trả lời không.

Dù đó không phải câu chuyện tươi sáng, cũng chẳng phải bí mật cần giấu kín. Chỉ là cô không quen mang cảm xúc tiêu cực đến cho người xung quanh, huống chi cô không cần ai đồng tình hay thương hại.

Cắn môi, Lý Tử Nghiên rối rắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!