Chương 3: (Vô Đề)

Sau giờ tan học thứ sáu, Vương Kỳ ngồi trên bậc thang cạnh sân thể dục, vừa trò chuyện với Lý Tử Nghiên, vừa gảy cây đàn ghi

-ta gỗ trong tay.

"Cậu cuối tuần định làm gì?" Vương Kỳ tùy ý gảy vài hợp âm, cả khung cảnh tràn đầy hơi thở thanh xuân, cô hỏi.

Lý Tử Nghiên nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Làm bài tập, học cưỡi ngựa, học tiếng Pháp, chủ nhật thì đi cùng mẹ tớ dự tiệc xã giao. Cuối tuần này chắc vậy là hết."

"Ai." Vương Kỳ tỏ vẻ thất vọng. "Thế thì chẳng phải tớ không thể nói với mẹ là đi chơi với cậu để đi hẹn hò ngày chủ nhật sao?"

"Cậu đừng hại tớ chứ, cậu biết thừa tớ siêu dở nói dối mà." Lý Tử Nghiên liếc nhìn cô bạn đang thở ngắn than dài bên cạnh. "Tớ thấy cậu cứ nói thật đi, tiện thể để bố mẹ cậu xem mặt bạn trai hiện tại của cậu luôn."

"Tớ mới không cần, bố mẹ tớ lắm lời lắm, kiểu gì cũng chê này chê nọ." Vương Kỳ nặng nề gảy dây đàn trong tay, đáp lại.

"Đó là vì mắt nhìn trai của cậu tệ đấy, nếu không mẹ cậu cũng chẳng hay gọi điện cho tớ đâu." Lý Tử Nghiên cười khổ, nhìn cô bạn thân vừa đáng yêu vừa khiến mình bất đắc dĩ này.

Đang lúc Vương Kỳ định phản bác, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Cô liếc nhìn màn hình rồi cất đàn ghi

-ta, "Tài xế của tớ đến rồi. Cậu chắc không cần tớ tiện đường đưa về chứ?"

"Không cần, hôm nay thời tiết đẹp, tớ chờ thêm chút." Lý Tử Nghiên vẫy tay, cười tủm tỉm nói.

"Cậu chắc chứ?" Vương Kỳ nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ. "Cậu không định ép bản thân đi xe buýt đấy chứ?"

"Sao có thể." Lý Tử Nghiên lắc đầu. "Lát nữa tớ đi bộ một chút, rồi bắt tàu điện ngầm về nhà là được."

Thấy bạn thân vẫn chưa yên tâm, cô nhướng mày: "Cậu đừng lo cho tớ, nhớ cuối tuần đừng lén ra ngoài đấy nhé."

"Biết rồi biết rồi, đồ lắm lời." Vóc dáng nhỏ nhắn đeo đàn ghi

-ta lên lưng, Vương Kỳ nhảy xuống bậc thang. "Tuần sau gặp nhé."

Nhìn bóng lưng bạn thân rời đi, Lý Tử Nghiên vươn vai thật mạnh. Thời tiết dễ chịu làm cô hơi buồn ngủ, thế là cô nằm luôn xuống bậc thang.

Đồng phục mùa hè của nữ sinh trường Hoài Đặc ngoài kiểu váy ca rô, áo sơ mi trắng và cà vạt trang trọng truyền thống, còn có áo thể dục màu trắng viền tím cùng quần đùi đen.

Còn cô nàng hiếu động Lý Tử Nghiên thì hầu như chưa bao giờ chịu mặc nguyên một bộ trang phục chỉnh tề. Lúc này, cô mặc quần đùi thể thao, chân tùy hứng mà gác lên, để mặc ánh mặt trời buổi chiều tà lúc 4, 5 giờ chiếu rọi lên khuôn mặt. Gió nhẹ thổi qua, hàng cây bạch dương phía sau xào xạc lá rung rinh, khiến cô cảm thấy dễ chịu đến mức lim dim mắt, thiếp đi trong cơn buồn ngủ.

"Ai? Lý Tử Nghiên! Cậu làm gì mà chưa về nhà thế!"

Không biết qua bao lâu, một giọng trầm trầm cắt ngang giấc mộng đẹp của ai đó.

Lý Tử Nghiên giãy giụa mở mắt, lười biếng nhìn người vừa đến, hỏi: "A, Chương Ninh, còn cậu thì sao, chưa về mà tìm tớ làm gì?"

"Tớ hôm nay không cần về sớm thế." Chương Ninh tóc ngắn, đeo cặp sách, tay xách đôi giày bóng rổ, nói: "Lát nữa tớ đi ăn tối với bạn gái."

"Sao cậu lại có bạn gái mới rồi? Không mệt à?" Lý Tử Nghiên ngáp, mắt rưng rưng nước mắt. "Chẳng phải học kỳ trước cậu vừa chia tay sao?"

"Chuyện đó bao lâu rồi, giờ là bạn gái tớ quen qua mạng, sinh viên đại học bên cạnh. Cô ấy hứa lần sau có trận đấu sẽ đến xem trực tiếp đấy." Chương Ninh đưa tay kéo cô bạn đang nằm dưới đất lên, vỗ vỗ lưng cô. "Đừng ngủ nữa, hôm nay cậu về kiểu gì? Đi cùng tớ bắt taxi ra trạm tàu điện ngầm nhé?"

"Ừ, được thôi." Lý Tử Nghiên nhìn đồng hồ, gật đầu, rồi cùng Chương Ninh đi về khu gửi hành lý lấy chiếc vali định mang về nhà.

Xuyên qua khu dạy học, hành lang rộng rãi vang lên tiếng nhạc pop phát qua loa.

"Nghe nói các thành viên câu lạc bộ vũ đạo đã đồng ý nếu đội mình vào tứ kết, và trận đấu tổ chức ở trường thì họ sẽ biểu diễn giữa trận để cổ vũ cho tụi mình đấy." Chương Ninh vừa nhìn về cuối hành lang, nơi một nhóm nữ sinh đang tập nhảy, vừa nói. "Chắc đây sẽ là động lực để tớ ngoan ngoãn đi tập luyện đây."

Dù sao thì các cô gái ở câu lạc bộ vũ đạo trường Hoài Đặc cũng nổi tiếng xinh đẹp.

"Giữa trận nghỉ mà cậu dám mất tập trung, không nghe huấn luyện viên bàn chiến thuật, cẩn thận bị đội trưởng đá đít đấy." Lý Tử Nghiên thẳng thừng dội gáo nước lạnh, chẳng thèm liếc đám vũ công lộ eo đang nhảy kia. "Hơn nữa cậu chẳng phải vừa nói bạn gái có thể đến xem trận đấu sao? Gan cậu to thật, dám ăn trong bát nhìn trong nồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!