Cảm nhận được tấm vải bố trên đầu, Lý Tử Nghiên trong bóng tối chỉ mù quáng đi theo nhân viên công tác dẫn mình, đứng yên tại vị trí chỉ định. Khi nghe tiếng cửa lớn đóng lại, cô mới chậm rãi tháo khăn trùm đầu xuống.
Chớp mắt, dù vẫn không nhìn rõ lắm, nhờ ánh đèn dầu mờ nhạt từ xa, Lý Tử Nghiên nhận ra trước mặt là song sắt, ý thức được mình đang ở một bối cảnh giống địa lao.
"Hạ Nhu, để em giúp chị." Thấy người bên cạnh đang cố tháo tấm vải bố trên đầu, Lý Tử Nghiên tiến lên hỗ trợ. "Cẩn thận nhé."
Ném chiếc khăn trùm vừa tháo xuống góc nhà tù, Hạ Nhu vuốt tóc ra sau tai, cẩn thận quan sát xung quanh.
"Xem ra là nhiệm vụ song tuyến nhỉ." Lý Tử Nghiên sờ song sắt, phát hiện trên đó có khóa mật mã. "Tụi mình phải tự thoát ra để hội hợp với mọi người."
"Em quen lắm nhỉ." Hạ Nhu cũng bước đến chỗ lan can, ánh sáng nhạt từ hành lang chiếu lên gò má nghiêng của nàng. "Thường chơi à?"
"Cũng tạm, hồi trước Vương Kỳ mê lắm, cứ lôi em đi cùng." Nghĩ đến cô bạn vừa vụng vừa ham chơi của mình, Lý Tử Nghiên nhún vai, bước tới góc tối sâu trong nhà tù, đưa tay sờ lên tường gạch. "Còn chị? Chị cũng hay chơi mật thất à?"
"Không có." Hạ Nhu vừa đáp vừa đưa tay sờ song sắt rỉ sét, cố tìm manh mối mật mã. "Trước đây chơi với Mộng Mộng một lần thôi..."
Đột nhiên, từ hành lang ngoài nhà tù vang lên tiếng kim loại cọ vào mặt đất.
Hạ Nhu im bặt, lùi lại vài bước, sắc mặt cứng đờ.
Lý Tử Nghiên tiến tới, đặt tay phải lên vai nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ra sau.
"Đừng sợ." Cô thấp giọng nói.
Tiếng động chói tai từ xa tiến gần.
Trên tường hiện lên một bóng người quái dị. Giây tiếp theo, bóng đen lại lảo đảo, đèn dầu điện tử như bị ai đá lăn, chậm rãi lăn về phía nhà tù hai người.
Nhưng Lý Tử Nghiên không định thò đầu ra nhặt nguồn sáng duy nhất, vì hành lang xuất hiện một người đàn ông đội mũ phớt, kéo theo cây rìu lớn.
Hắn bước đến trước mặt Lý Tử Nghiên, cách song sắt, giơ rìu trên mặt đất lên, để lộ cánh tay đầy sẹo, giả vờ định chặt để dọa hai người chơi. Cuối cùng, hắn chẳng làm gì, chỉ quay đầu rời đi, biến mất trong hành lang tối đen.
"Trang phục đặc hiệu này đỉnh thật, Thẩm Mộng Trừng hôm nay đặt chủ đề gì thế này?!" Lý Tử Nghiên cảm thán, quay lại nhìn cô gái bên cạnh, quan tâm hỏi: "Chị ổn không?"
Thở nhẹ, Hạ Nhu gật đầu: "Chị không sao... Chỉ là âm thanh hơi đáng sợ chút."
"Đừng sợ, đừng sợ. Em vừa tìm được một thứ lạ lắm." Lý Tử Nghiên vỗ vai học tỷ an ủi, rồi lại sờ lên viên gạch trong góc tường. "Em nhớ là... ở đây... A, có rồi."
Ngón tay cảm nhận được viên gạch lồi, cô nhấn mạnh xuống. Dưới chân lập tức bật ra một cây gậy gỗ có móc sắt ở đầu.
"Cảm ơn anh chàng rìu kia giúp tụi mình đưa đèn lại gần, thiết kế này hay đấy." Đến trước lan can, Lý Tử Nghiên đo đạc khuỷu tay mình rồi hỏi Hạ Nhu: "Hình như em không với tới, chị thử xem được không? Dùng gậy câu đèn lại đây."
Gật đầu, Hạ Nhu nhận cây gậy, luồn cánh tay mảnh qua khe song sắt, nheo mắt, cố móc chiếc đèn dầu trên hành lang.
Khi thành công câu được chiếc đèn lăn trên đất, Hạ Nhu – vốn nín thở – thở phào, thu gậy về, đưa cho Lý Tử Nghiên tháo nguồn sáng xuống.
Cầm đèn dầu, căn phòng tù âm u sáng lên. Trên tường hiện ra bốn con số viết bằng màu đỏ thẫm, trông như máu chảy đầm đìa.
"Đây chắc là mật mã ra ngoài." Lý Tử Nghiên quay người, đưa đèn lại gần khóa cửa. Hạ Nhu lúc này đã bắt đầu xoay mật mã khóa.
Chỉ một lát sau, cửa mở ra.
Lý Tử Nghiên nghiêng người bước ra khỏi nhà tù trước, nhìn hành lang tối om, cô nắm tay cô gái bên cạnh, rồi đưa đèn dầu cho nàng.
Không tránh tay đang nắm chặt mình, Hạ Nhu chỉ thuận theo nắm lại, hơi hoang mang hỏi: "Sao đưa đèn cho chị? Em không cần à?"
"Em không sợ tối." Quay lại, Lý Tử Nghiên nhún vai vô tư. "Với lại tụi mình đi cùng nhau, ai cầm cũng thế thôi."
"Em không sợ lát nữa chị bị dọa, tự mình cầm đèn chạy mất à?" Hạ Nhu quơ quơ chiếc đèn, giọng đùa rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!