"Ai, Vương Kỳ, tớ tưởng cậu ở lại ký túc xá cơ." Lý Tử Nghiên ngồi trên bàn, nhìn cô bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng mình, giọng điệu bất đắc dĩ.
Lôi điện thoại ra gõ mấy chữ, Vương Kỳ trấn an Lý Tử Nghiên: "Cậu chờ chút, anh ấy đến ngay bây giờ đây."
9 giờ rưỡi tối, tiết tự học buổi tối đã kết thúc từ lâu, phòng học trống rỗng chỉ còn lại Lý Tử Nghiên bị ép ở lại canh chừng cùng Vương Kỳ đang chờ bạn trai.
"Lần này là ai thế? Cậu nhóc học đệ cao 1m75 của câu lạc bộ bơi lội à?" Lý Tử Nghiên nhảy xuống bàn, vai đeo cặp sách, chán nản đi qua đi lại trong phòng học.
"Đàn anh đội bóng rổ đấy, lần này cao 1m8 cơ." Vương Kỳ trông hệt như một thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, cười ngây ngô với chiếc điện thoại. "Bọn tớ học chung tiết toán."
Lý Tử Nghiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô bạn: "Cậu đang hẹn hò với người trong đội bóng rổ á? Nhưng bọn họ toàn đám chẳng ra gì đâu mà."
Dựa theo mấy tin đồn từ đội bóng rổ, đội nam trường Hoài Đặc đã trở thành nơi tập trung "hải vương" dày đặc nhất toàn trường. Mười mấy gã "hải vương" với ao cá không chỉ giới hạn trong trường mà còn lan sang các trường cấp ba khác ở trung tâm thành phố.
"Thì cứ tận hưởng niềm vui trước mắt đã." Vương Kỳ liếc nhìn cô bạn thanh mai của mình, khoa trương ôm ngực. "Lý Tử Nghiên, cái đồ độc thân ngơ ngác suốt mười bảy năm như cậu, làm gì hiểu được chứ. Đây chính là phép màu của tình yêu đấy!"
Nhìn cô bạn thỉnh thoảng lại như phát điên vì yêu, ngăn cũng không nổi, Lý Tử Nghiên chỉ biết câm nín, lặng lẽ thở dài.
Tình yêu có ma lực hay không thì cô chẳng biết, nhưng nói về chuyện tình cảm, cô thật sự chẳng hứng thú gì.
Học hành tử tế, hảo hảo chơi bóng, thế chẳng phải sướng hơn sao?
Nhìn anh chàng học trưởng có chút quen mặt bước vào phòng học, dù trong lòng thầm chửi rủa, Lý Tử Nghiên vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài hành lang, dựa vào dãy tủ đồ, cam chịu làm người trông chừng cho đôi tình nhân hẹn hò.
Lật lật cuốn sách tiếng Pháp trong tay, khi thấy bác bảo vệ cầm đèn pin từ xa đi tới, vừa tuần tra phòng học vừa tắt đèn, Lý Tử Nghiên gõ mạnh ba tiếng vào cửa lớp.
Vài phút sau, anh học trưởng kia bước ra trước, gật đầu qua loa với Lý Tử Nghiên rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.
Sau đó, Vương Kỳ mới chậm rãi xách cặp sách bước ra. Đôi môi cô đỏ hơn cả son, cổ áo sơ mi hơi lộn xộn, cà vạt thì chẳng biết đã biến đâu mất.
Hai người một trước một sau, không nhanh không chậm đi về phía ký túc xá nữ.
"Kỳ, nếu mẹ cậu biết cậu thế này, bác ấy sẽ giết cậu mất." Lý Tử Nghiên nhíu mày, đưa tay nhận chiếc cặp từ người phía sau.
"Cậu không nói thì ai biết được, huống chi người ta thích tớ thì tớ cũng chẳng làm gì được." Vương Kỳ sửa lại mái tóc hồng nhạt nhuộm highlight, rồi thong thả cài lại cúc áo sơ mi.
Lý Tử Nghiên im lặng.
Cô bạn thân của mình cái gì cũng tốt: ngoại hình xinh, tính cách ổn, biết đùa vui mà lại rất nghĩa khí.
Nhưng có lẽ số mệnh không được tốt lắm, đời này toàn gặp đào hoa xấu. Đám con trai Vương Kỳ thích, Lý Tử Nghiên nhìn kiểu gì cũng không ưa nổi, toàn mấy tên "tra nam" chính hiệu.
Cô thật sự không lạc quan chút nào về mối tình mới của Vương Kỳ.
Quá 10 giờ, sân trường đã vắng tanh. Đêm đó, hai người đi tới cửa ký túc xá thì thấy hai chị học tỷ đang cầm một chiếc vali lớn, đứng trước cửa thang máy với vẻ mặt buồn rầu.
Cùng Vương Kỳ bước qua cửa thang máy, định đi vào cầu thang bộ thì Lý Tử Nghiên đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn hai học tỷ xa lạ: "Cần giúp gì không?"
"À." Học tỷ đeo kính bạc có vẻ bất ngờ khi được hỏi, dừng một chút rồi giải thích: "Có hành lý cần mang lên lầu, nhưng thang máy cần thẻ của cô quản lý ký túc xá mới dùng được, mà..."
"Giờ này thì mấy cô quản lý trực ban đều lên lầu cả rồi." Vương Kỳ, người rất rành về hành tung của các cô, thò đầu ra từ phía sau nói.
Học tỷ còn lại, dáng người mảnh khảnh, áo khoác buộc ngang hông, tóc nâu, bất ngờ lên tiếng: "Thiến Thiến, hay là cậu lên cầu thang trước đi, tìm được cô quản lý rồi xuống cùng tớ mang vali lên sau."
"Nhưng đây là vali của tớ mà, để Hạ Nhu cậu lên thì tớ..."
Chưa kịp để hai người quyết định xong, Lý Tử Nghiên đã đưa tay nắm lấy tay cầm vali, nhấc thử. "Lớp 12 đúng không? Vậy các chị ở tầng sáu hay tầng bảy?"
"Bọn chị... ở tầng bảy." Hứa Văn Thiến hơi bất ngờ khi bị hỏi đột ngột, đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!