Đồng hồ đếm ngược trên bảng vẫn đang chạy, từng phút từng giây trôi qua không ngừng nghỉ.
Trận đấu đã qua nửa thời gian, còn lại 30 phút cuối cùng. La Tư Dĩnh, người rõ ràng đã thở hổn hển vì mệt, được thay ra sân. Thay vào đó là Thẩm Mộng Trừng – người có khả năng kiểm soát bóng tốt không kém.
Có lẽ vì đã điều chỉnh được trạng thái, hoặc cũng có thể là thật sự có "thần lực" gia hộ, Thẩm Mộng Trừng vừa lên sân đã thể hiện phong độ ấn tượng. Cô ấy liên tục ném trúng hai quả ba điểm, khiến các cầu thủ đội hồng phải căng thẳng nhìn chằm chằm để phòng ngự.
Nhưng khi họ dồn sức chú ý vào việc khóa chặt các tay ném ngoài vòng, điều đó đồng nghĩa với việc để lộ khoảng trống cho trung phong ở khu vực trong sân. Thẩm Mộng Trừng lại cầm bóng, làm động tác giả như định ném rổ. Đối thủ trước mặt cô ấy vội vàng giơ tay chặn, nhưng không ngờ đó chỉ là một cú lừa. Cô ấy hạ thấp người, chuyền bóng nhanh xuống dưới rổ, nơi Lý Tử Nghiên đã chờ sẵn từ bao giờ.
Trung phong đối phương dùng một tay đẩy vai Lý Tử Nghiên để ngăn cô tiến gần rổ, tay còn lại giơ cao, cố chặn đường bóng từ người cầm bóng phía trên. Nhưng nếu đội Ngọc Hoa đã chọn chơi cứng, Lý Tử Nghiên cũng chẳng ngại đối đầu trực diện.
Cô làm bộ như bị đẩy lùi, lùi bước nhẹ, rồi bất ngờ cúi người, dùng vai hất mạnh cầu thủ phòng ngự trước mặt ra xa. Khi nhảy lên, khuỷu tay cô khéo léo vung về phía đối thủ, khiến trung phong đội trắng hoảng sợ không dám áp sát. Bóng rời tay, và thêm một lần nữa, cô ghi điểm thành công.
Lúc chạm đất, cơ thể cô vô tình đè lên tay cầu thủ phòng ngự, khiến đối thủ đội đỏ ngã nhào ra sân.
Không để tâm đến người vừa bị mình va ngã, Lý Tử Nghiên mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ quay về phía sau sân để tiếp tục phòng thủ. Sau đó, cô liên tục cướp bóng bật bảng đầy mạnh mẽ, hỗ trợ đồng đội với hàng loạt đường chuyền đẹp mắt, giúp đội trắng tăng đáng kể tỷ lệ kiểm soát bóng.
Khoảng cách thực lực giữa hai đội, vốn đã có phần nghiêng về đội Hoài Đặc, giờ đây càng rõ ràng hơn sau khi các cầu thủ điều chỉnh phong độ.
Cuối cùng, khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, bảng điểm điện tử hiện lên tỷ số 56 – 39.
Hoài Đặc cao trung giành chiến thắng. ưDù giữa chừng có chút trục trắc, nhưng thắng lợi vẫn là điều không thể chối cãi.
Bên sân vang lên tiếng reo hò, mọi người nhảy nhót đầy phấn khích.
Hai đội bắt tay nhau theo truyền thống, nhưng Lý Tử Nghiên chỉ qua loa chạm nhẹ đầu ngón tay với đối thủ xung quanh, rồi nhanh chóng lùi vào một góc. Cô làm như mình vô hình, ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu, không chịu đứng dậy.
"Tiểu Tử Nghiên, đừng giận nữa, hì hì."
Thẩm Mộng Trừng, vừa bắt tay xong với đội Ngọc Hoa, cầm khăn lông trùm lên đầu Lý Tử Nghiên. Cô ấy vừa vặn nắp chai nước vừa nói: "Dễ nổi cáu thế này, sau này gặp đội Pháp Lan Khắc thì làm sao đây? Bọn họ chơi còn dữ hơn nhiều."
Lý Tử Nghiên đấm tay xuống đất, lẩm bẩm: "... Tiểu xảo nhiều thế này, em ghét nhất." Tâm trạng cực kỳ bực bội, cô thô bạo cởi dây giày ra.
Chiếc khăn trên đầu che khuất tầm nhìn, rồi một đôi chân xuất hiện trước mặt cô. Nghĩ là Thẩm Mộng Trừng, Lý Tử Nghiên lên tiếng: "Em thật sự tức lắm luôn, họ có nghĩ đến chuyện lỡ làm người khác bị thương thì sao không? Vừa nãy nếu Chương Ninh trúng cú đó, có khi gãy xương luôn ấy! Xấu tính quá, em phải ăn mười bát cơm mới nguôi giận được!"
"Mười bát cơm á, không sợ đau bụng sao?"
Nhưng giọng nói từ trên đầu vang lên không phải của Thẩm Mộng Trừng, mà là một âm thanh mềm mại, dịu dàng hơn.
Lý Tử Nghiên ngẩng phắt đầu lên, thấy Hạ Nhu đang ngồi xổm trước mặt mình. Chiếc khăn trên đầu cô trượt xuống.
"Đừng giận nữa nhé." Hạ Nhu nhặt chiếc khăn dưới đất lên, đưa cho học muội đang chớp mắt trước mặt. "Trận đấu hôm nay, em chơi xuất sắc lắm."
Nhìn chiếc khăn bị bẩn trong tay Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên vội vàng giật lấy, đáp lên vai mình. "Cảm ơn chị." Cô ngượng ngùng nói: "Chị đến cổ vũ bọn em thật sự tốt quá."
Hạ Nhu đứng dậy, đưa tay định kéo người dưới đất đứng lên. Lý Tử Nghiên xua tay: "Tay em toàn mồ hôi." Rồi cô tự nhảy bật dậy từ mặt đất.
"Hạ Nhu, lát nữa đi ăn cơm cùng bọn tớ không?" Thẩm Mộng Trừng đứng bên cạnh, vươn vai cho giãn gân cốt, hỏi. "Chừng mười lăm phút nữa bọn tớ xong."
Hạ Nhu nhìn đồng hồ, khoảng 6 giờ. "Được, vậy tớ qua căng tin đợi các cậu trước." Nàng đồng ý, rồi như nhớ ra gì đó, trước khi đi, quay lại hỏi cô gái đang uống nước bên cạnh: "Hôm nay căng tin có món gì đặc biệt mà em muốn ăn không?"
Lý Tử Nghiên, miệng ngậm đầy nước, chỉ tay vào mình, thấy Hạ Nhu gật đầu. Cô nghiêng đầu suy nghĩ, nuốt nước cái ực, rồi buồn rầu nói: "Hôm nay có cơm cà ri, nhưng lại có cả pizza với khoai chiên nữa, khó chọn quá..."
"Em gọi pizza đi, chị không muốn ăn đồ chiên lắm, được không?" Hạ Nhu bình thản nói, vuốt nhẹ tóc mai ra sau tai.
"Ừ ừ, được ạ." Dù không hiểu ý Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lẩm bẩm nhắc mình: "Nhớ gọi pizza, gọi pizza."
Sau khi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ ở phòng thay đồ, mấy cô gái kéo đôi chân mỏi nhừ nhưng vui vẻ bước xuống căng tin ăn tối. Trong căng tin, nhiều học sinh vừa xem trận đấu xong đã xếp hàng chúc mừng đội bóng.
"Học tỷ, trận đấu vừa rồi, ngầu lắm luôn..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!