Cô vẫn chưa kịp tiêu hoá chuyện này, bí thư Tiểu Cường đã vội vã đi vào: "Cô, cô giáo Ôn. Cô có thể đi khuyên can không?"
Nói chính xác hơn có lẽ là can ngăn.
Trong tiệm mì, Triệu Đông Duyên đang ấn đầu Ô Nguyên nhét vào tủ lạnh: "Có lạnh không?!"
"Lạnh ạ, lạnh ạ."
"Biết sai chưa?"
"Em trút giận cho anh mà!" Ô Nguyên không phục, hai tay bám vào cửa tủ lạnh, gân cổ lên cãi: "Không phải chị ta không sao rồi còn gì! Để chị ta nếm chút bài học thôi!"
Triệu Đông Duyên tức tới nỗi đau đầu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Mũi Ô Nguyên bị dí sát trên cục đá, lạnh tới nỗi không thể thở nổi.
Cả trong cả ngoài có hơn mười người vây quanh, đều đang sốt sắng nhưng không có một ai dám đi lên khuyên nhủ.
Khi Ôn Vân tới thì nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Một mặt hung ác, xấu xa, tàn nhẫn như thổ phỉ của Triệu Đông Duyên chưa từng che đậy giấu giếm trước mặt cô.
"Anh có thôi đi không hả!" Bạch Nhuế xô Triệu Đông Duyên ra: "Hai người là anh em bao nhiêu năm rồi, anh giúp người ngoài mà không bảo vệ người mình à!"
Ô Nguyên thở hổn hển, núp sau người Bạch Nhuế: "Khụ, khụ khụ, chị Nhuế nói đúng nhất."
Có người nhỏ giọng nói: "A, cô giáo Ôn."
Mọi người đồng loạt quay đầu, tự giác nhường đường.
Bạch Nhuế nhìn cô đăm đăm với vẻ mặt chẳng mấy thân thiện, cô ấy vỗ tay của Ô Nguyên động viên đến cùng: "Đừng có sợ, có chị đây."
Triệu Đông Duyên giễu cợt: "Chị cái bíp."
"Triệu Đông Duyên, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ở đây ai có ấn tượng tốt chứ?"
"Cô ấy…" Triệu Đông Duyên chỉ vào Ôn Vân: "Ô Nguyên lừa cô ấy lên núi, tối qua cô ấy suýt nữa chết rét ở đó đấy! Tôi hỏi em đây là chuyện người làm được à?!"
Bạch Nhuế quay đầu, không dám tin: "Cậu bỏ mặc cô ấy trên núi á?"
Ô Nguyên chột dạ, không nói không rằng.
"Trời ạ!" Bạch Nhuế véo mạnh tai cậu ta nhét vào tủ lạnh: "Nói mày là đầu heo đúng là xúc phạm heo mà! Cái thằng ngu này!"
Bạch Nhuế giống như một ngọn lửa, chửi người, lật mặt như lật sách.
Mắt thấy không ngăn lại được.
Ôn Vân nói: "Không sao, tôi không so đo đâu."
Sự bình tĩnh như nước lạnh chảy ra từ mắt cô dập tắt trò cười này.
Ô Nguyên được bảo toàn tính mạng, xám ngoét đứng sát bên lề.
Ôn Vân ôm áo khoác ngoài, cúi đầu định rời đi.
Đi được vài bước thì cô dừng lại: "Tôi muốn ăn mì với cải mặn và thịt hầm."
Bạch Nhuế: "Không bán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!