Chương 6: Ôn Vân (3)

Toàn thân Ôn Vân được bao quanh trong làn nước nóng, thùng nước lớn và sâu tới vai bốc lên từng làn hơi nước.

Nước rất nóng khiến người ngâm mình phải mềm nhũn choáng váng, xua tan được khí lạnh giống như được giải thoát khỏi sợi dây căng, tìm lại được cảm giác chân thực rằng mình đang sống.

Nửa tiếng trước, Triệu Đông Duyên đưa cô tới căn phòng gỗ này, vải bụi mục nát nhưng sửa lại vẫn được.

Triệu Đông Duyên nhốt ngựa vào chuồng rồi dắt cô vào nhà.

Ôn Vân lạnh tới nỗi đã chẳng còn sức phản kháng nữa, bả vai run rẩy phản bội lại sự căng thẳng của cô.

Triệu Đông Duyên ôm một bó củi ở góc phía tây, kéo một cái nồi to ra, nhóm lửa, gánh nước, lưu loát liền mạch.

Ngọn lửa bốc lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Vân, đôi mắt như lửa chẳng hề giấu giếm.

Ôn Vân lùi ra sau một bước muốn phòng ngự cái nhìn chằm chằm như hổ đói của anh.

Triệu Đông Duyên giễu cợt: "Nếu không có tôi thì em đã thành tảng băng từ lâu rồi."

"Ô Nguyên là bạn anh." Giọng nói Ôn Vân cũng lạnh.

"Em nghĩ là tôi xúi cậu ta à?" Củi trong tay Triệu Đông Duyên bị bẻ gãy phát ra một tiếng "rắc" lanh lảnh.

Im lặng vài giây, Ôn Vân cúi đầu: "Cảm ơn."

"Nói to lên, tôi không nghe thấy."

"…" Ôn Vân nhìn anh: "Cảm ơn."

"Mời tôi ăn cơm chứ?" Triệu Đông Duyên giãn mày ra: "Được rồi, bữa trưa, địa điểm tôi đặt."

Ôn Vân ngớ người ra.

Triệu Đông Duyên quay lưng nở nụ cười rất nhẹ.

Củi lửa ấm người, anh như ném từng bó củi vào trong vậy, nước trên quần áo của Ôn Vân được hun khô cong, đỉnh đầu bốc ra hơi nước.

Triệu Đông Duyên lặng lẽ làm việc.

Thùng gỗ to, nước nóng, đổ vào trong hết nồi này tới nồi khác.

"Em đi tắm đi." Triệu Đông Duyên nói: "Mưa lạnh thấu xương, không hết khí lạnh thì em không chịu được đâu."

"Sao lại không trở về?"

"Tuyết đổ lớn thế này, không về được."

"Chờ tuyết ngừng thì đi."

"Em nghĩ sẽ ngừng à?" Triệu Đông Duyên nói: "Con ngựa vừa rồi em cưỡi là một con ngựa già, mắt nó yếu rồi. Vào cái thời tiết này nó không đi được."

Lòng Ôn Vân dâng lên cảm giác thương xót, chẳng nói chẳng rằng.

Triệu Đông Duyên không nói linh tinh với cô nữa: "Quần áo cởi ra thì đặt trên cọc gỗ này, em vào ngâm mình trong thùng nước, ngâm xong thì quần áo cũng sẽ khô."

Ôn Vân lưỡng lự nhìn anh.

Triệu Đông Duyên bê nước vừa đun tới cạnh thùng gỗ, không quay đầu lại đi ra ngoài: "Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi."

Cánh cửa đóng lại, gió tuyết rơi xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!