Chương 4: Ôn Vân (1)

Một tay Triệu Đông Duyên vặn nắp chai, đổ một vốc nước lạnh vào tay rồi vỗ lên gáy cô.

Từ nhỏ Ôn Vân đã có bệnh, đang chơi vui vẻ, không hiểu tại sao lại chảy máu ngay được. Một lần Du Lan Thanh cho rằng cô bị bệnh máu trắng, đưa cô đi khám bác sĩ, sơ đồ cấu tạo máu bình thường, chỉ là bị viêm mũi.

Lúc cô vẫn là cô giáo Ôn của Triệu Tiểu Bắc, có một lần dạy thêm quá hăng say, Triệu Tiểu Bắc phải hô to: "Cô giáo Ôn! Cô chảy máu kìa!"

Ôn Vân không phản ứng kịp, Triệu Đông Duyên trong phòng khách đã xông vào trước.

Lòng bàn tay đỡ trước trán cô, để cô cúi đầu xuống.

Cũng giống như hôm nay.

Nhiệt độ lòng bàn tay gần như trùng khớp.

Cô giáo Tiểu Ôn chảy máu mũi đến mức hoa mắt chóng mặt, không ngừng nói cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn anh Triệu."

Triệu Đông Duyên không nghe quen: "Đừng gọi anh Triệu."

"Cảm ơn anh Đông Duyên."

"Đừng gọi anh."

"Cảm ơn Đông Duyên."

Ôn Vân ngậm miệng, nhưng đã muộn.

Khóe mắt thoáng thấy vẻ đắc ý nhỏ xíu hiện lên trên mặt người nào đó.

Cô cất cao giọng: "Cảm ơn Triệu Đông Duyên!"

Triệu Đông Duyên run tay, cười nói: "Dọa tôi giật cả mình."

Ô Nguyên liên tục kêu oan, lúc này Triệu Đông Duyên mới muộn màng hiểu ra.

Ôn Vân không phải tố cáo, mà là đang bật mí.

Còn là bí mật gì, anh nên biết rõ.

Còn là thằng đàn ông nữa không? Bị bắt chẹt dễ như trở bàn tay, so sánh với 5 năm trước, thật sự không tiến bộ một chút nào.

Triệu Đông Duyên mang theo cơn tức không phát tác được, "Chảy nhiều thế này, chắc làm nhiều chuyện trái với lương tâm lắm."

Ôn Vân nói: "Chẳng lẽ không phải anh cố tình nguyền rủa à?"

"Tôi cần gì phải rủa em chảy máu mũi?" Triệu Đông Duyên lạnh lùng: "Cũng hời cho em quá rồi."

Dứt lời, tay anh dịch xuống dưới, đầu ngón tay mát lạnh đặt sau gáy cô.

Ôn Vân bị lạnh run một cái, khẽ chất vấn: "Anh ngây thơ thật đấy, năm nay anh bao tuổi rồi?"

"Năm năm trước tôi hai mươi hai tuổi, em tính thử xem."

Hai mươi hai thì hai mươi hai thôi, nói Năm năm trước làm gì.

Năm năm trước có thể có cái gì, còn không phải là lúc anh bắt đầu thích cô sao.

Ôn Vân im lặng, máu dính ra nửa bên mặt, con ngươi lại trong veo sáng ngời, cô hơi chớp mắt.

Triệu Đông Duyên nhíu mày: "Có phải em lại muốn nói là em đã bồi thường cho tôi, là tôi không cần đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!