Chương 27: Như lửa (14)

Cũng không phải là ký biên bản miễn trừ trách nhiệm nên Ôn Vân rất nhanh nhẹn.

Nhưng mà nếu như thật sự ký biên bản miễn trừ trách nhiệm, cô chắc chắn cũng sẽ nhanh gọn.

Sự xuất hiện và sự quả quyết mạnh mẽ vang dội của cô làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Bác sĩ cầm biên bản đồng ý rời đi, y tá gọi tên của Triệu Đông Duyên, người tiếp theo là anh.

Triệu Đông Duyên cúi đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Vân mấy giây, cuối cùng bật cười.

Anh nói: "Em không nhìn kĩ rồi mới ký à, lỡ như là giấy bán thân thì sao?"

"Bây giờ thịt lợn giảm giá rồi, anh cũng không đáng mấy đồng đâu." Ôn Vân nói.

"Được, của em hết." Triệu Đông Duyên hạ giọng.

Giày trắng của Ôn Vân lấm lem bụi, góc áo khoác ngoài cũng nhàu, có thể xuất hiện ở đây vào giờ này thì chắc chắn là vượt gió vượt bụi rồi. Cô chẳng nói chẳng rằng, khi ánh mắt chạm nhau, hình như Triệu Đông Duyên nghe được tiếng lòng của cô:

Tự dưng xuất hiện mà chẳng ai biết đều là học từ anh đấy.

Y tá gọi Triệu Đông Duyên, đã đến lúc vào phòng sinh thiết rồi.

Ô Nguyên mạnh mẽ cản anh lại.

Triệu Đông Duyên chỉ tay: "Đừng nói gì. Đừng ôm anh mày. Đừng để anh mày khóc."

Bé Ôn không nói nên lời.

Cũng có phải là sinh ly tử biệt đâu, đừng có làm kiểu bi tráng thế, lỡ như một lời thành sự thật thì xui xẻo biết bao.

Khi Triệu Đông Duyên đi qua Ôn Vân thì bước chân dừng lại, anh nói với cô: "Đợi anh một lát rồi anh dẫn em đi ăn."

Ôn Vân gật đầu.

Triệu Đông Duyên cười: "Ngoan."

Đi tới cửa rồi đột nhiên Ôn Vân gọi bác sĩ: "Lát nữa phiền bác sĩ đâm vào anh ấy hai phát, đâm mạnh một chút, anh ấy rất bướng bỉnh."

Chờ đợi nửa tiếng.

Ôn Vân ngồi trên ghế tựa vào tường, cả người mệt mỏi.

Ô Nguyên ra ngoài mua một cốc nước đậu cho cô, Bạch Nhuế đưa sang: "Vé mấy giờ tối qua đấy, không ngủ đấy à."

"Tự tôi lái xe tới." Ôn Vân nói: "Không mua được vé."

Trong lòng Bạch Nhuế khó chịu: "Thật ra số Triệu Đông Duyên rất khổ, hoàn cảnh gia đình thì như thế, mười mấy tuổi đầu đã đi làm ở công trường rồi, công việc đắng cay gì cũng từng làm qua. Vừa làm bố vừa làm mẹ của Tiểu Bắc."

Ôn Vân trêu: "Không phải chị cũng muốn kết hôn với anh ấy sao?"

"Ôi trời, đó là vì tôi biết anh ấy sẽ không cưới tôi." Bạch Nhuế nói: "Nếu như xem là thật, tôi thật sự không dũng cảm thế đâu."

Ôn Vân: "Chị Nhuế, chị đang khuyên tôi à?"

"Tôi khuyên cô bình tĩnh." Bạch Nhuế thở dài, nói một cách chân thành: "Nhưng lại cảm thấy có lỗi với bạn tốt của mình."

Ôn Vân cúi đầu cười: "Chị Nhuế, chị tốt thật."

"Đương nhiên rồi, nhánh hoa của thành phố Phúc mà." Bạch Nhuế ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin phơi phới: "Cô cũng rất tốt, Ôn Vân à, thật đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!