Ôn Vân không kịp quản lý biểu cảm, chìm trong trạng thái thơ tha thơ thẩn.
Cô vươn tay muốn bám vào thứ gì đó nhưng cánh tay giơ lên lại chạm vào khoảng không.
Trình Lĩnh Mặc nhìn cô từ từ ngồi xổm xuống co rúm thành một khối.
Anh ta chắp tay, cúi mắt nhìn.
Hình như đang nói hổ con bằng giấy*.
*ý chỉ người có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối.
Còn dáng vẻ tội nghiệp bất lực của Ôn Vân lại quay về cảm giác bị kiểm soát mà anh ta quen thuộc và nắm chắc phần thắng.
"Ôn Ôn." Tiếng của Trình Lĩnh Mặc như mật ấm, anh ta đến gần rồi cũng ngồi xuống: "Có lẽ suy nghĩ của anh không thể nào hoàn toàn quan tâm tới cảm nhận của em được nhưng em phải tin anh, anh yêu em bằng cả tấm lòng."
Lòng bàn tay của anh ta phủ lên mu bàn tay cô, lạnh lẽo như nước.
"Chúng ta quen nhau và yêu nhau đã 10 năm, người đàn ông khác làm sao có thể so sánh được, anh có lòng nhưng không thể thực hiện có lẽ đã khiến em khó chịu, nhưng anh ta nói dối liên miên sẽ tổn thương em cả đời."
Tay Trình Lĩnh Mặc đủ ấm, cố gắng giống như những lần trước đây, bố thí chút ít ân huệ khiến cô lầm tưởng rằng đó là chốn về đáng tin cậy.
Nhưng chính là cái ấm nóng này làm Ôn Vân đang rét căm muốn rụt tay lại theo bản năng.
Trình Lĩnh Mặc nắm lấy không chịu buông.
Ôn Vân đau, cau mày gằn lên: "Bỏ ra."
Trình Lĩnh Mặc ngày càng dùng sức, siết xương của cô như sắp gãy đến nơi.
Ngay vào lúc này, tiếng của Triệu Đông Duyên như sấm mùa xuân xẹt ngang, nổ ầm một tiếng bên tai: "Mẹ nhà mày bị điếc à! Cô ấy bảo mày buông tay ra!"
Cánh tay của Trình Lĩnh Mặc bị một sức mạnh ngăn cản.
Triệu Đông Duyên vẫn còn chút lý trí. Tên khốn này không thể chết ở đây được, đây là căn nhà mà bố Ôn Vân để lại cho con gái.
Trình Lĩnh Mặc đau đến trắng bệch cả mặt, che cổ tay giễu cợt: "Mày cũng xứng à?"
"Xứng hay không không đến lượt mày nói." Triệu Đông Duyên chỉ vào Ôn Vân: "Trình Lĩnh Mặc, nếu mày vẫn là một thằng đàn ông thì cách xa cô ấy ra, mày thật sự muốn ép chết cô ấy để thỏa mãn cảm giác thành tựu nực cười của mày à?"
Trình Lĩnh Mặc gào lên tức giận: "Đứa phải cút đi là mày đấy!"
Má Triệu Đông Duyên nghiến rất chặt, nắm đấm treo ngang đùi không còn muốn gắn cái mác văn minh nữa.
Anh giơ tay vung nắm đấm lên không một chút do dự.
Trình Lĩnh Mặc rõ ràng có thể tránh né nhưng lại tươi cười nhận đòn này.
Tư thế loạng choạng ngã ra đất cực kỳ nhếch nhác so với bộ dạng con cưng của trời của anh ta.
Nhưng thứ Trình Lĩnh Mặc cần chính là sự nhếch nhác lúc này để có thể chứng minh lời anh ta vừa nói.
"Ôn Ôn, em nhìn đi." Trình Lĩnh Mặc lau sạch máu ở khoé miệng, bình tĩnh nói: "Triệu Đông Duyên có thiên hướng bạo lực điên rồ thế này đấy. Em có thể không tin anh nhưng em không thể không tin vào khoa học được."
Đầu Triệu Đông Duyên ầm một tiếng, giống như có vô số nhát dao găm đâm xuống, trở thành một không gian tuyết trắng mênh mang.
Nhất là thốt ra từ miệng của Trình Lĩnh Mặc, từ kẻ thù truyền kiếp, từ người đã từng hung hãn chà đạp sự tự trọng của anh dưới chân.
Đây không phải vạch trần khuyết điểm mà đây là thuật lại sự thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!