Ôn Vân có tính thẳng thắn.
Yêu thích cuồng nhiệt, những khát khao mong đợi, đều được thể hiện rõ và cấp thiết cần được đáp lại. Cô cực kỳ không thích giấu giếm, cô ghét hết tất cả những lời nói hàm ý và vòng vèo. Ở mức độ nào đó thì Triệu Đông Duyên rất thông minh, anh nhìn thấu bản chất tính cách của cô, chạm tới điểm giới hạn của cô, biết dừng lại hoà giải ở ranh giới của Ôn Vân.
Ôn Vân cũng nhìn ra.
Sự chân thành của anh không thể nghi ngờ được nhưng cũng khoác một tầng bí ẩn.
Lấy mạnh kiềm mạnh, lấy nhu kiềm nhu, cô giáo Tiểu Ôn thông minh nên đương nhiên cũng có kế đối phó hay rồi.
Triệu Đông Duyên cầm 50 tệ lắc lư rồi cười hỏi: "Anh không đáng tiền thế này à?"
"Nhiều rồi đấy." Ôn Vân nói: "Em còn chưa mặc cả với anh đâu."
"Xin lỗi, do anh không thỏa mãn." Triệu Đông Duyên vội vã xin lỗi.
"Có bù không?" Khao khát nhàn nhạt dấy lên trong mắt Ôn Vân khi tưởng rằng cách nói khích sắp đạt được.
Triệu Đông Duyên vặn mở nắp chai nước, tu ừng ực nửa chai rồi lấy mu bàn tay quệt miệng: "Nằm xuống đi, lần này anh chậm hơn một chút."
Ôn Vân sững sờ, dở khóc dở cười: "Anh có thể đừng chỉ nghĩ tới… không?"
Liếm.
Tiến bộ lên anh Duyên ơi! Cả người đều cứng rồi mà cứ thích dùng cách nhẹ nhất!
Triệu Đông Duyên ngay thẳng nói: "20 tệ nhiều quá, cảm ơn sự yêu quý của em dành cho anh, sau này mua một tặng 100."
Ôn Vân nhếch mày: "Em không thích đồ rẻ."
Nụ cười của Triệu Đông Duyên chưa từng biến mất: "Được, tăng thêm năm hào."
—
Sau khi từ hẻm núi Cung Đao về thành phố Phúc, thái độ của Ôn Vân với Triệu Đông Duyên không mặn không nhạt. Dù sao thì cũng không phải quá cố tình không quan tâm tới người ta nhưng thân mật thì cũng không phải.
Hôm đó cô theo nhóm đến miếu thổ địa trên thị trấn đo đạc để chuẩn bị sửa sang, Triệu Đông Duyên lái xe máy xình xịch đi theo sau xe họ.
Khi Ôn Vân bắt tay làm việc không hề bị ảnh hưởng gì, cô đội mũ bảo hộ màu đỏ nhanh nhẹn nhẹ nhàng nhảy lên trèo xuống chẳng yếu đuối chút nào. Hí hoáy trang bị, điều chỉnh góc, mặc bộ quần áo làm việc thuận tiện và đơn giản nhất.
Triệu Đông Duyên từng thấy Ôn Vân thế này rất nhiều lần.
Anh thích kiểu thế này.
Cô gái làm việc chăm chỉ, tinh thần phấn chấn là tỏa sáng nhất.
Trong lòng anh vẽ ra 180 vở kịch, happy ending đến cuối cùng——Đây là vợ tôi đó!
Cô gái tỏa sáng được bao bọc bởi ánh mặt trời, từ gò má tới đôi tay vỗ thiết bị đều mang theo vầng sáng lấp lánh. Chỉ có Triệu Đông Duyên biết đôi chân được che khuất dưới cái quần rộng kia mềm mại mê người thế nào. Tối đó làm mạnh mẽ quá, chắc chắn vết xanh vết đỏ trên da chỗ đó vẫn chưa nhạt màu.
Triệu Đông Duyên ngồi xổm ở chỗ không xa, giống như con sói của thảo nguyên đã được thuần phục.
À không, vẫn có một chút nổi loạn.
Chẳng hạn như ánh mắt của anh, giữa ban ngày ban mặt nhưng lại thâm sâu cố chấp, cả đời chỉ nhận một người chủ.
Tiếc rằng chủ nhân chẳng liếc chẳng nhìn, chưa từng chạm mắt lấy một giây.
Nhân lúc thành viên tạm nghỉ, Triệu Đông Duyên chủ động lại gần, nhiệt tình đưa nước khoáng, người nào người nấy đều nói cảm ơn anh Duyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!