Bây giờ mới có thời gian để điểm lại tư thế vừa nãy.
Hình vòng cung tinh tế kín đáo, chân thon dài trắng muốt, ngón tay của anh hơi mạnh tí thôi là sẽ hiện ra vết đỏ rõ mồn một.
Thậm chí Triệu Đông Duyên còn không dám nắm một nơi quá lâu.
Nhưng mà không nắm thì cô lại thích di chuyển lung tung.
Di chuyển lung tung thì làm sao mà được, cảm giác trải nghiệm sẽ không được tốt lắm.
Ôn Vân tắm một cái, ừm, không thể không tắm được, đài phun nước nhỏ bé cũng có thể nhỏ giọt thành sông mà.
Sau khi cô đi ra, nhà tắm bốc hơi nước nóng trắng xóa.
Triệu Đông Duyên im lặng tự giác đi vào.
Lần này khá là nhanh.
Sau khi anh đi ra, Ôn Vân hỏi: "Tại sao anh lại phải tắm nước lạnh?"
"Sao em biết là nước lạnh?"
"Chẳng có hơi nóng nào, cửa kính lại thành màu trong suốt rồi kia kìa."
"..." Triệu Đông Duyên nghiêm túc nói: "Em mà nói thêm chữ nữa là anh lại phải tắm nước lạnh lần hai đấy."
Ôn Vân định nói lại thôi, sau khi nhìn anh một cái thì quyết định im miệng.
Triệu Đông Duyên vừa thở phào.
Ôn Vân đột nhiên lại hỏi: "Anh có sướng không?"
"Khụ, khụ khụ." Triệu Đông Duyên bị sặc không khí.
Tưởng rằng anh không nghe thấy, Ôn Vân lặp lại to hơn: "Vừa rồi anh có sướng không?"
"Sướng mà anh còn tắm nước lạnh à?"
"Vậy sao anh không… ừm… chạm vào em?" Ôn Vân vốn dĩ định nói chữ đó nhưng lại cảm thấy không được nhã nhặn lắm, thế là thay thế bằng từ khác.
Triệu Đông Duyên không nghiêm túc: "Anh chưa chạm vào em mà em đã thành thế này rồi."
"Đừng có chuyển chủ đề, đừng có dùng cách nói khích, đừng có khoe khoang mình giỏi." Ôn Vân nói: "Dù rằng em rất thích anh nhưng thực hành mới có thể biết chính xác được."
Triệu Đông Duyên: "Em nói lại lần nữa."
"Thực hành mới có thể…"
"Không đúng."
"À." Ôn Vân nhìn anh, vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn nhắc lại: "Triệu Đông Duyên, em thích anh."
Triệu Đông Duyên cười rạng rỡ, sau đó đột nhiên quay người đi.
Ôn Vân nhìn thấy tay anh nắm vào góc bàn, nắm rất mạnh, đốt ngón tay siết chặt như vậy mới có thể đứng vững được.
Là kích động, là khó tin, là ảo tưởng nhiều năm cuối cùng được như ý nguyện.
Ôn Vân nghĩ rằng lúc này anh cần một chút không gian để tự tiêu hóa và để cảm xúc bình tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!