Triệu Đông Duyên tán tỉnh một cách ngang nhiên.
Đúng, thứ mà Ôn Vân luôn muốn là cách truyền đạt mối quan hệ hai giới.
Yêu thích táo bạo, nhiệt tình thẳng thắn bày tỏ tiếng nói.
Đây không phải mạo phạm, đây là phẩm chất cơ bản nhất trong tình cảm—Anh dẫn em vào đời chứ không phải tránh đời.
Ôn Vân bị Triệu Đông Duyên kéo vào trong nắng lăn qua lộn lại, rũ sạch rêu vụn ướt át trên người.
"Chị Nhuế, chị Nhuế." Ô Nguyên đụng vào cánh tay của Bạch Nhuế, thì thầm nhắc nhở: "Chị cứ nhìn tình địch của mình mãi làm gì? Đừng kích động, giết người là phạm pháp đấy."
"Cút."
Bạch Nhuế như phát hiện ra vùng đất mới: "Còn nói tôi cơ đấy! Ngực của cô cũng có nhỏ đâu!"
Tiếng nói vừa gào lên, Ôn Vân suýt nữa thì phun canh gà ra.
Ô Nguyên ngây người, ánh mắt liếc chỗ nào đó theo bản năng.
Vừa liếc nửa giây đã bị trùm một cái áo lên đầu.
"Nhắm mắt lại!" Triệu Đông Duyên quát.
Ô Nguyên vãi một câu, luống cuống kéo cái áo khoác trên đầu: "Anh Duyên, sao áo anh thơm thế?"
Nếu đã nói tới chủ đề này, đúng lúc Ôn Vân cũng có đồ đưa cho Bạch Nhuế.
"Đây là cái gì?" Bạch Nhuế nhìn cô đưa tay ra, một hộp quà hình vuông màu xanh lam, hai dải ruy băng màu đen tuyền, tinh xảo thơm tho.
"Quà tôi tặng chị." Ôn Vân sát lại gần, tay che miệng thì thầm ám hiệu: "Áo ngực."
"Hả?"
"Chị Nhuế, chị hợp mặc áo bó một chút, vừa có eo lại vừa có ngực." Ôn Vân nói: "Áo ngực này dễ mặc lắm, rất thoải mái với ngực to. Chị thử đi, nếu mà chị thích tôi lại tặng chị thêm hai chiếc."
Bạch Nhuế bèn bóc ra.
Màu trắng tinh khiết, bề mặt vải sa tanh như ánh trăng, chóp áo như núi tuyết cao vút.
Bạch Nhuế kinh ngạc: "Đẹp thế!"
Vừa lật mác treo thì hốt hoảng: "Đắt thế này á?"
Ôn Vân vội vã sửa lại: "Nói linh tinh, được chị mặc là vinh hạnh của nó đấy."
Ô Nguyên không chịu nổi nữa: "Hai chị em, hai người có thể về nhà rồi hẵng bóc không?"
"Không được."
"Không được."
Ôn Vân và Bạch Nhuế cùng đồng thanh.
Ô Nguyên cạn lời, làm động tác kéo khóa miệng.
Triệu Đông Duyên ở bên cạnh bật cười, ánh mắt dừng lại trên sườn mặt Ôn Vân sau đó di chuyển xuống, thản nhiên lướt qua hai dãy núi mềm mại cũng rất cao.
Trong trí nhớ của Ôn Vân, đây là một ngày được lấp đầy bởi những khả năng vô tận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!