Tàu cao tốc đi thẳng về phía Tây, tới rạng sáng mới đến thành phố Phúc.
Ôn Vân nói: "Bình thường du lịch nước ngoài chuyến bay tới nơi đều là vào buổi tối."
Triệu Đông Duyên hơi tỏ ra tiếc nuối: "Vậy anh sẽ cố gắng hơn, lần sau đưa em ra nước ngoài."
"Trăng ở nước ngoài không tròn." Hai tay Ôn Vân khom lại thành một vòng đóng khung vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm: "Trăng ở đây cao hơn so với trăng ở Bắc Kinh."
Trăng sáng vằng vặc, ánh sao đầy trời, chẳng có tòa nhà nào chiếm mất bầu trời, sao và trăng cùng vui vẻ.
Khuôn mặt ngửa lên của Ôn Vân đột nhiên nóng bừng.
Lòng bàn tay của Triệu Đông Duyên kề sát cô, tiện thể đặt lên mặt của cô: "Ừm, anh chàng ngốc ở đây cũng cao hơn ở Bắc Kinh đấy."
"Trình Lĩnh Mặc 185, anh thì sao?"
"Anh 185.585"
"Anh đừng đùa."
"Thật mà, không tin em đo mà xem."
Ôn Vân khiễng chân, lấy tay đo: "Tương đối cao đấy."
"Không cần tương đối, anh nói cho em." Triệu Đông Duyên nắm cổ tay cô, đầu tiên đặt lên l, ồng ngực mình: "Đây là 1m65, em cao thế này." Tiếp tục lên trên, ngón tay của Ôn Vân đè vào kinh lạc ở chỗ cổ của anh, nóng rực cả ngón tay cô.
"Ở đây là 1m75."
Cuối cùng lòng bàn tay của Ôn Vân đặt sát ấn đường của anh.
"1m85."
Ánh mắt của Triệu Đông Duyên còn sáng vằng vặc hơn ánh trăng, mang theo nụ cười dịu dàng giống như gợn nước lay động theo gió giữa hồ. Ôn Vân tạm thời bị xoáy nước quấn lấy, nhất thời hơi ngây ngẩn. Tới khi tiếng của Ô Nguyên vang lên như bỏng ngô nổ: "Này này này! Ga tàu hỏa cấm tình yêu thầy trò đó nhé!"
Ôn Vân kéo lại cảm xúc, không yếu thế phản bác lại: "Bạn học này, đêm hôm khuya khoắt vẫn ra khỏi nhà à?"
Ô Nguyên lắc chìa khóa xe: "Nửa đêm không ra ngoài làm sao gặp hai người đang yêu đương được."
"Chúng tôi không yêu đương." Ôn Vân sửa lại đâu vào đấy.
"Không yêu mà chị xông tới chỗ anh ấy sờ tới sờ lui làm gì?" Bản tính bệnh vực của Ô Nguyên vô thức lộ ra: "Anh Duyên của em dù có dễ dãi cũng không miễn phí được đâu."
Ôn Vân không đáp lời, đi qua mà không liếc nhìn lấy một cái.
Trong lòng thầm nói vốn dĩ là không yêu đương, mà là kết hôn rồi, được chưa.
Có gì nói nấy, sờ đâu cũng không phạm pháp.
Ôn Nguyên đón hai người về chỗ ở.
Ôn Vân vẫn ở ký túc xá ban đầu của nhóm xây dựng đô thị.
Cô theo Triệu Đông Duyên về thành phố Phúc cũng không toàn toàn là bỗng dưng nổi hứng, ở Bắc Kinh, cô mang theo bản thiết kế và một vài tài liệu chính từ cơ quan đưa vào công việc tiếp theo.
"Chị Ôn, đi đây, chị mau nghỉ đi." Ô Nguyên cách cửa sổ xe vẫy tay.
Triệu Đông Duyên ở ghế lái phụ nhìn cô.
Ôn Vân hé miệng mấy lần rồi lại đóng lại, cuối cùng thì nặn ra được một câu "Cảm ơn, tạm biệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!