Trường cũ của Ôn Vân là đại học X.
Năm đó cô được tuyển vào trường với tư cách là thủ khoa.
Đương nhiên Triệu Đông Duyên biết khoa kiến trúc của trường này tuyệt vời thế nào, nhưng mà cảm giác tận mắt thấy vẫn khác hẳn với nghe đồn đơn thuần.
Mắt Ôn Vân sáng rực như đang chờ đợi được khen.
Triệu Đông Duyên nói: "Em đúng là một học sinh giỏi ngốc nghếch."
"Này, anh đang chửi hay khen đấy?" Ôn Vân không hài lòng mà chống hai tay lên eo.
"Xin lỗi, nói sai rồi." Triệu Đông Duyên sửa lại: "Một học sinh giỏi ngốc nghếch xinh đẹp."
Sớm muộn gì cũng có ngày Ôn Vân bị anh chọc tức chết rồi lại dỗ sống dậy.
"Tôi nhớ năm năm trước, tiền tôi nhận để dạy kèm cũng không hẳn là rẻ." Ôn Vân nhớ lại nói: "Anh rất chịu tiêu tiền cho Tiểu Bắc."
Đúng là không rẻ nhưng cũng không phải cô cố tình đặt giá linh tinh. Mà là lúc đó đúng lúc đang cãi nhau không mấy vui vẻ với Du Lan Thanh, Du Lan Thanh đập bàn bảo cô cút đi, có năng lực thì đừng tiêu một cắc tiền của bà ta.
Khi đó Ôn Vân bướng bỉnh quệt nước mắt, tự nuôi sống mình, ai mà không thể chứ!
Triệu Đông Duyên cười: "Tình cảm khăng khít của tôi và mẹ vợ hóa ra có từ khi đó rồi."
Ôn Vân nói: "Có thể chọn tôi là mắt nhìn của anh tốt."
Lời nói lấp lửng đóng dấu trước kia và hiện tại sao?
Triệu Đông Duyên cười: "Ai nói sai đâu mà."
Ôn Vân không nghĩ nhiều, ăn canh tê cay thơm ngon cay mặn, thỏa mãn no bụng, không khí đêm đông se lạnh khô ráo vừa đủ khiến tâm trạng cô lúc này trở nên rất tốt. Cô đi về phía trước, nhẹ bước trước cổng trường cũ, còn ngâm nga khúc nhạc thịnh hành mới nghe được gần đây.
Triệu Đông Duyên nhìn cô hết lần này đến lần khác, càng nhìn lại càng không hiểu.
Không hiểu tại sao cô gái tốt thế này mà còn có người không biết quý trọng chứ?
Ôn Vân chửi rất đúng, tên họ Trình đúng là một tên khốn chó má.
Dù có khốn kiếp chó má thì không thể tránh cuộc gặp tiếp theo.
Sau trận cãi cọ hôm qua với Du Lan Thanh, vốn tưởng rằng từ giờ mối quan hệ sẽ luôn gươm súng sẵn sàng, ấy thế mà hôm nay bà lại chủ động gọi điện thoại tới.
"Ôn Ôn, có phải vẫn đang ngủ không?" Sự yêu thương quan tâm dịu dàng sến súa khiến Ôn Vân tưởng rằng đã đổi một người mẹ, cô cố tình nhìn màn hình để xác nhận. Đúng là Du Lan Thanh.
"Mẹ ấy, bây giờ đang ở cùng với bố con, đúng rồi, bọn mẹ đang uống trà lài đây." Giọng nói Du Lan Thanh dịu dàng dễ nghe: "Đúng rồi, bố con bảo con và…ừm, hai đứa con về nhà ăn bữa cơm tối. Ông ấy muốn gặp con rể."
Tốc độ lật mặt của Du Lan Thanh rất nhanh, cũng là do nguyên nhân bà ta có thể miễn cưỡng đứng vững trong giới quý tộc.
Chấp nhận cúi đầu và phục tùng, độc ác với mình, tàn nhẫn với con gái nhưng lại rộng lượng với người khác.
Sắc mặt Ôn Vân lạnh lùng nhưng giọng nói lại phấn khởi, vui vẻ đồng ý: "Được ạ, cảm ơn lời chúc phúc của mẹ, chúng con chắc chắn sẽ đúng giờ."
Bánh ngọt được dày công nguỵ trang, lừa thực khách mua về nếm thử một vị đắng chát. Sau mấy lần bị lừa, cũng phải học đi với hành, lấy gậy ông đập lưng ông.
Nhường nhịn một cách mù quáng sẽ không thể đảo ngược cục diện.
Đây là lớp học sau kết hôn, kiến thức có ích đầu tiên mà Ôn Vân học được.
"Anh sợ không?" Ôn Vân quay đầu sang hỏi Triệu Đông Duyên đang lái xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!