"Bên nam: Triệu Đông Duyên. Bên nữ: Ôn Vân. Thông tin cá nhân lần lượt là… Dựa trên nguyên tắc tự nguyện, ngày 23 tháng 3 năm 2013 hai người hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn, bây giờ sẽ phân chia tài sản chi tiết rõ ràng, đồng thời như thỏa thuận hữu nghị dưới đây…"
Bốn tờ giấy kín mặt, cuối cùng luật sư xác nhận với hai người: "Còn có thông tin gì cần thêm và sửa đổi không?"
Ôn Vân nói: "Hết rồi."
Triệu Đông Duyên: "Đừng, em xem kỹ lại đi."
"Thật sự hết rồi."
"Em xem thêm lần nữa đi."
"..."
Rõ ràng người có khá nhiều tài sản là Ôn Vân nhưng Triệu Đông Duyên còn sợ cô sẽ thiệt thòi hơn cả cô.
Ban đầu Ôn Vân nói không cần tìm luật sư, cũng là anh kiên quyết tới cùng.
Cố chấp tới nỗi Ôn Vân hơi tức giận: "Anh không sợ tôi thất hứa à?"
"Thất hứa cái gì, đừng có nắm thóp tôi, chúng ta là quan hệ bình đẳng mà."
Điều này đem lại trải nghiệm rất mới mẻ cho Ôn Vân.
Không chỉ là táo bạo, hành động trước suy nghĩ nhanh chóng đi tới chuyện hôn nhân. Cô càng nhận ra rằng giữa nam nữ lại còn có một kiểu ở chung tốt thế này.
Bình đẳng, cùng đồng cảm, cùng có lợi.
Sự bỏ ra như nhau, tỷ lệ đền đáp ngang nhau, khoản mục rõ ràng, lời lỗ cùng gánh.
Ôn Vân thoải mái chưa từng có, trong chuyện tình cảm, cuối cùng cũng không còn là nỗi chán nản đơn phương của cô nữa, khó khăn hay hạnh phúc, dường như đều là duyên phận.
Triệu Đông Duyên nhìn vẻ mặt trầm lặng không nói gì của cô thì hơi lo lắng: "Em đang nghĩ gì đấy?"
"Tôi đang nghĩ tới Trình Lĩnh Mặc."
Triệu Đông Duyên đau tim như sắp tái bệnh.
"Trình Lĩnh Mặc đúng là một tên khốn." Ôn Vân đột nhiên to tiếng.
Triệu Đông Duyên ngớ người ra sau đó bật cười, đề nghị một cách rất nghiêm túc: "Vậy tiếp theo, có phải em nên dẫn tôi tới gặp cái tên khốn đó một cái không?"
Ôn Vân nghi ngờ Triệu Đông Duyên "lấy việc công để trả thù việc riêng", cơn tức của anh với Trình Lĩnh Mặc có lẽ mười ngón tay cũng không nói lý nổi. Triệu Đông Duyên là một người đàn ông trưởng thành rất ngang ngược, cho dù năm năm trước bị động như thế, thậm chí khi bị Trình Lĩnh Mặc sỉ nhục cũng vẫn có thể nở nụ cười cho qua.
Anh hiểu cái câu "quân tử báo thù, mười năm chưa muộn" này.
Cả đường liên miên nói chuyện, nói tới đây, Triệu Đông Duyên cắt ngang: "Đợi đã, người sỉ nhục tôi chỉ có Trình Lĩnh Mặc thôi à?"
Ôn Vân gật đầu: "Xin lỗi, còn có tôi nữa."
Chuyện cũ không thể chối cãi, Ôn Vân cũng không muốn già mồm. Cứ xem như là một kiểu nhận thức đầy đủ, thay đổi vị trí, có lẽ nên tử tế một chút với người mình thích và người mình không thích. Phải và trái, đúng và sai, có lẽ lời răn còn ở phía trước.
Lời răn không hại người, lấp liếm lời ba phải, làm điệu bộ dối trá——những cái này mới là lời giết người.
Cô từng bị tổn thương sâu sắc vì điều đó, nếu như bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa tính là quá muộn, Ôn Vân thật sự muốn thẳng thắn thành khẩn, tốt hơn một chút với Triệu Đông Duyên.
Vậy thì bắt đầu từ một tiếng "xin lỗi" trước đi.
Mắt Ôn Vân lộ vẻ có lỗi nhìn Triệu Đông Duyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!