Triệu Đông Duyên muốn đánh Trình Lĩnh Mặc lâu rồi.
Khi anh ta tới thành phố Phúc dẫn Ôn Vân đi.
Khi anh ta làm Ôn Vân đau lòng chạy trốn khỏi Bắc Kinh.
Khi năm năm trước, lúc anh ta chế giễu anh là lốp dự phòng nực cười với cái vẻ trịch thượng và giọng điệu khinh thường.
Lốp dự phòng thì sao?
Cho dù là lốp dự phòng thì đây cũng là lựa chọn của chính Triệu Đông Duyên, anh chẳng thấy mất mặt chút nào.
Vì là lốp dự phòng của "Ôn Vân".
Cái vai này chỉ tồn tại giữa anh và Ôn Vân, liên quan mẹ gì tới Trình Lĩnh Mặc đâu.
Đương nhiên là đàn ông thì phải rộng lượng, không phải yêu đương thì có mấy kết cục như này à:
Thương yêu lẫn nhau.
Chưa phải là yêu.
Thà rằng Trình Lĩnh Mặc cho Ôn Vân bất cứ cái nào trong đó, thì Triệu Đông Duyên sẽ im mồm đứng cạnh.
Ấy thế mà, Trình Lĩnh Mặc lại cứ đi bước khác, cho Ôn Vân cái tệ nhất — cám dỗ bạn bước vào thế giới của tôi, nhưng không cho bạn một cánh cửa nào để bước ra khỏi đó một cách vẹn toàn tốt đẹp.
Triệu Đông Duyên nghĩ rằng thế này thì chẳng thú vị mẹ gì nữa.
Cô gái mà anh thích, tại sao lại để người khác chà đạp thế này?
Lần đánh nhau này, sở dĩ Triệu Đông Duyên đánh hăng thế là vì anh vẫn xem Trình Lĩnh Mặc như là một đối thủ.
Dù gì cũng là được nuôi theo con đường thừa kế dòng họ từ nhỏ, khả năng đánh nhau, trí khôn, nhẫn nại xem như là đều có đủ. Cằm Triệu Đông Duyên chảy máu, Trình Lĩnh Mặc rách đầu, đá chọi đá, chẳng ai rên hừ, chỉ có tiếng da thịt cạnh tranh đánh nhau.
Vốn dĩ Ôn Vân định can ngăn nhưng sau khi đi được hai bước, cô lại sững người tại chỗ.
Cô tập trung nhiều hơn vào người Trình Lĩnh Mặc.
Quả quyết, vũ phu, không nói lý.
Thật ra anh ta không hề hoàn hảo, cũng có những góc đê hèn, u ám và gay gắt. Anh ta giống với tất cả những con người bình thường trên đời chứ không phải là cá thể riêng biệt. Thậm chí rất nhiều lúc, anh ta còn quen thói lấy gia cảnh giàu có ra làm công cụ áp bức người khác.
Đây không được gọi là giải quyết vấn đề, điều này được tô điểm và bao bọc quá mức, là một mức độ khác của lấy bạo trị bạo. So với cách anh ta coi thường và gọi là "người ở tầng lớp thấp", thì anh ta cũng chẳng cao quý được đến đâu.
Hai người đàn ông đánh nhau bất phân thắng bại, hai người đều cùng thua thiệt.
Trong lúc tạm ngừng hít thở, đỏ mắt phẫn nộ, sự lựa chọn lại giao cho Ôn Vân.
Hai chọn một, cô sẽ quan tâm ai trước?
Trong lòng Triệu Đông Duyên rất khát khao nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Họ Triệu như mày tự đa tình ngớ ngẩn cái gì, sao có thể chọn mày được.
Anh giơ cánh tay không vững lên lau lung tung máu mũi, sau đó thẳng lưng loạng choạng cúi đầu định rời đi.
Chỗ khuỷu tay trái rất đau, chắc là nứt xương rồi.
"Triệu Đông Duyên."
Tiếng của Ôn Vân ở đằng sau, anh còn chưa phân biệt được có phải ảo giác hay không thì tay đã được nhẹ nhàng kéo lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!