Khi Ôn Vân tới tìm Triệu Đông Duyên thì được khách sạn thông báo rằng khách hàng đã trả phòng.
Ôn Vân gọi điện thoại cho anh.
Triệu Đông Duyên không nhanh cũng không chậm nhận cuộc gọi, giọng nói trầm khàn như vừa tỉnh dậy: "Hửm? Sao thế?"
"Anh về thành phố Phúc rồi à?"
"Đâu có." Triệu Đông Duyên nói: "Tôi ở khách sạn khác rồi."
Ôn Vân tìm tới theo địa chỉ, rất gần với trường của Triệu Tiểu Bắc. Khách sạn nhỏ ở gần đại học Minh Trị giảm giá còn hơn hai trăm tệ một đêm, phòng khoảng mười mét vuông, nhỏ tới nỗi hai người cũng chật.
Ôn Vân hỏi: "Sao anh không ở phòng tôi đặt cho?"
Triệu Đông Duyên vẫn trả lời câu đó: "Tôi không tiêu tiền của phụ nữ."
"Tiêu tiền của phụ nữ thì sao? Chẳng lẽ từ nhỏ anh chưa từng tiêu tiền của mẹ à?"
Ôn Vân rất giỏi tùy việc mà xét, đồng thời cũng rất có lý: "Anh chưa từng ăn que cay mẹ mua cho anh sao? Chưa từng mặc đồ mẹ mua cho anh ư? Chưa từng ăn kẹo mẹ mua cho anh sao?"
Mi tâm của Triệu Đông Duyên không khỏi hơi run rẩy, sau đó anh tựa người ra sau, không hề nghiêm túc mà nhướng mày.
"Thật sự chưa từng."
Ôn Vân chỉ xem như anh cố ý.
Sau khi quay mặt đi "chiến tranh lạnh" một mình, cô lập tức chủ động kết thúc cuộc chiến, dụ dỗ hỏi: "Vịt quay hôm qua có ngon không?"
Triệu Đông Duyên lắc đầu: "Không ngon."
Ôn Vân nhịn cười: "Nói ngon đi."
"Được rồi, ngon lắm."
"Vậy anh còn muốn ăn không?"
"Em muốn tôi trả lời thế nào?"
"Nói là rất muốn."
Triệu Đông Duyên không nói mà lập tức đứng dậy, rút điện thoại đang sạc ra, mặc áo khoác, thay giày sau đó kéo cửa ra, nhường đường: "Đi thôi."
Ôn Vân kinh ngạc.
Thế này, thế này cũng mạnh mẽ hăng hái quá rồi nhỉ.
Triệu Đông Duyên bước ra ngoài trước, trịnh trọng nói với cô: "Tôi muốn ăn hai con."
Ôn Vân sững người một chốc, cô bất giác nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Đúng vậy, ánh mắt cô nhìn Triệu Đông Duyên lại "tiến hoá" thêm lần nữa.
Không cần suy ngẫm đắn đo mà gộp anh vào phe đồng minh bạn tốt của mình một cách tự nhiên.
Nếu đã đóng vai chủ trì thì sao cô có thể cứ dẫn bạn đi ăn cùng một món được chứ.
Ôn Vân dẫn anh đi ăn món chuẩn vị Bắc Kinh, Triệu Đông Duyên cũng không kén chọn, món sánh món ngọt gì cũng ăn rất vui vẻ.
Triệu Đông Duyên nuốt nem cuốn, ngẩng đầu hỏi: "Em không ăn à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!