Chương 10: Ôn Vân (5)

Ôn Vân lấy "lần cuối" để đánh cược, tàn nhẫn, giương nanh múa vuốt ép Trình Lĩnh Mặc một lần.

Con người đều sợ mất đi, mất đi sự thật lòng và yêu thương đã quen thuộc.

Vì thế điện thoại của Trình Lĩnh Mặc gần như được nhận ngay lập tức.

Ôn Vân nhận rất nhanh.

Chỉ cần quyết định đủ kiên quyết, lời mở đầu đều trở nên dư thừa.

Trình Lĩnh Mặc chỉ nói một câu: "Xuống tầng đi, chúng ta về Bắc Kinh."

……

Ai cũng nói năm nay đông ấm, gập đầu ngón tay cũng chẳng đếm được mấy lần không khí lạnh. Nhưng mùa đông hàng năm ở thành phố Phúc đều như lặp lại, lạnh khô, gió hanh, nhất là đứng ở lưng chừng núi, gió thổi nhạn kêu, đến cả Triệu Đông Duyên có cơ thể cường tráng khoẻ khoắn đến thế cũng như sắp bị xé vụn.

"Hí, hí, hí."

Bờm ngựa bị gió thổi đã chẳng ra kiểu gì từ lâu, tiếng hí trầm thấp như đang khéo léo nhắc nhở.

Nhắc nhở Triệu Đông Duyên đừng nhìn nữa.

Đèn sau ô tô đã khuất ở khúc cua, hoàn toàn rời khỏi chỗ này.

Triệu Đông Duyên quay đầu, vuốt bờm ngựa cho mượt, tay anh nắm dây cương cứ siết chặt mãi mà không hề hay biết.

Ôn Vân ngồi trong xe, hơi ấm ngay cạnh, bàn tay bị Trình Lĩnh Mặc siết chặt cả hành trình, toát đầy mồ hôi hơi nóng. Hơi nóng khô mà mát như đang thích ứng trước để quay về Bắc Kinh.

Ôn Vân quay đầu lại mấy lần, ngoài cửa sổ tối om, chẳng nhìn thấy cảnh vật gì.

Trình Lĩnh Mặc đột nhiên mở miệng: "Lưu luyến à?"

Ôn Vân gật đầu: "Đáng lẽ tôi nên gói mấy phần mì thịt bò trong tiệm của Bạch Nhuế mang về."

Trình Lĩnh Mặc bình tĩnh nói: "Dạ dày em không tốt, ăn ít thôi."

Tầm mắt của Ôn Vân rơi xuống vết kim để lại trên mu bàn tay anh ta: "Dạ dày tôi rất tốt, là của anh không tốt."

Trình Lĩnh Mặc không thể phản bác lại "lời nói thật" của cô, từ đó sự im lặng kéo dài.

Giữa đường, Trình Lĩnh Mặc đã ngủ một giấc.

Tới khi anh ta tỉnh dậy thì Ôn Vân đang nhìn anh ta.

Ánh mắt thản nhiên xen lẫn với sự hoang mang rời rạc.

Trình Lĩnh Mặc nắm lấy tay cô theo bản năng, lạnh tới nỗi anh ta phải nhíu mày nên bèn ra lệnh cho tài xế: "Tăng nhiệt độ lên hai độ."

"Sao lạnh mà không nói?" Trình Lĩnh Mặc hỏi.

"Tôi không lạnh." Ôn Vân tươi cười cũng hỏi anh ta: "Lát nữa gặp bố mẹ anh, đã nghĩ xong nên nói thế nào chưa?"

Lời vừa dứt, thư ký gọi điện thoại tới.

Nghĩ xong hay chưa thì tạm thời cũng chẳng nói được nữa rồi.

Vì bệnh tim của ông cụ tái phát, năm phút trước đã được đưa vào bệnh viện rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!