Triệu Đông Duyên gặp lại Ôn Vân.
Xa cách đã năm năm.
Đó là một ngày mát mẻ, với những cơn gió thổi vào trong cửa hàng.
Nhưng không khí nhộn nhịp trong tiệm mì gạo vẫn tiếp tục nóng lên.
Bạch Nhuế sợ chưa đủ náo nhiệt, hỏi thẳng Triệu Đông Duyên: "Sao nào, có dám cưới em không?"
Lời nói đổ thêm dầu vào lửa vừa bật ra, tiếng đập bàn ồn ào lẫn tiếng vỗ tay khen ngợi như phá thủng trần nhà.
Triệu Đông Duyên tựa lưng vào ghế, một tay đặt lên cạnh ghế, nói: "Không cưới."
Bạch Nhuế nói: "Anh phải hiểu rằng, cưới em rồi, cửa hàng này sẽ là của anh."
Triệu Đông Duyên liếc mắt nhìn cô ấy: "Một người đàn ông cưới em, em lập tức giao tính mạng của bản thân và gia đình cho anh ta, có bị ngu không hả?"
Bạch Nhuế phản đối: "Người khác có lẽ sẽ vậy, nhưng anh sẽ không."
Triệu Đông Duyên không nói lời nào.
Bạch Nhuế khích anh: "Sao, không dám à?"
Triệu Đông Duyên đẩy ghế đứng dậy, anh đặt tiền mì sườn lên bàn rồi đi.
Có gì mà dám hay không dám.
Không cưới chính là không cưới thôi.
Ra khỏi quán mì gạo, Triệu Đông Duyên bị gió lạnh thổi thẳng vào mặt đến mức phải nhíu mày.
Lát nữa còn phải đi xe máy đến nhà ga đón người, nghĩ cũng thấy quá tội.
"Anh Duyên, em cảm thấy chị Nhuế rất tốt mà."
Triệu Đông Duyên nói: "Mày đi mà cưới cô ấy."
Ô Nguyên nói: "Em không kiểm soát được chị ấy."
Triệu Đông Duyên vỗ mặt cậu ta: "Ghê gớm thật."
Cũng không nhìn xem người ta có thích không.
Ô Nguyên không để ý tới ý tứ thật sự trong câu nói của anh, đầu óc cậu thẳng tuột, chẳng hiểu ra sao.
Bà chủ quán mì gạo phóng khoáng xinh đẹp, đặt hết lòng dạ trên người bạn, sao bạn có thể không thích chứ.
Triệu Đông Duyên dựa lưng vào xe máy, vẫn còn thời gian hút một điếu thuốc.
Gió quá to, thổi ngọn lửa ngả nghiêng tán loạn, làm thế nào cũng không châm được.
Triệu Đông Duyên ngẩng đầu nhìn trời, tầng mây giống như đôi mắt hung ác nham hiểm đang đè ép xuống.
Sớm muộn gì trời cũng mưa.
Không có tàu cao tốc đi thẳng từ Bắc Kinh đến thành phố Phúc, phải chuyển sang tàu hỏa màu xanh lá cây từ thành phố Nam.
Lần này nhóm tham gia cải tạo và xây dựng thị trấn có tám người, vốn đã sắp xếp một xe khách loại nhỏ đi đón, nhưng hôm trước đoạn sườn dốc bị sạt lở, chặn kín đường, xe cộ không qua lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!