Hắn cứ thế mà cự tuyệt Lục Hoa Thiên. Nhưng người đằng sau cũng không sinh khí hay phát hỏa, thậm chí còn trả lại quần áo cho Chu Mặc.
"Ta thực không hiểu ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ta cho ngươi tiền, cho ngươi tự do. Ngươi cũng không cần phải mỗi ngày đều ở bên ta, chỉ cần ngươi lâu lâu ngồi lại tán gẫu ăn cơm cùng và lên giường, ngươi vẫn có thể giữ cuộc sống cũ của mình."
Lục Hoa Thiên cảm thấy mình đưa ra điều kiện như thế là quá nhiều. hắn không biết từ khi nào lại nhượng bộ như vậy ?
Hắn có thể cho nam nhân này sự ôn nhu của mình, che chở, cùng hậu đãi về vật chất. Mà yêu cầu của hắn rất đơn giản, chỉ cần vài ngày sống chung cùng hắn, thậm chí là sẽ không can thiệp vào đời sống của nam nhân. Nhưng nam nhân này căn bản là không nghe, chỉ lắc đầu nói "Ta cự tuyệt".
"Ngươi không hiểu… Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ hiểu được!"
Ánh nhìn của Chu Mặc làm cho nam tử cảm thấy có chút áp lực. Nam tử cũng không muốn xác thực là Chu Mặc thật sự đang nghĩ cái gì. Nhưng có một điều mà Lục Hoa Thiên hiểu rõ – hắn muốn nam nhân này. Lần đầu tiên nam tử nhìn thấy một nam nhân trầm lắng, và ánh mắt đã bị trói chặt vào nam nhân đó.
Hắn căn bản là có tàn ác thêm một chút, đem toàn bộ hy vọng của Chu Mặc phá hủy đi, làm nam nhân không thể không ở lại bên cạnh mình. Nhưng mà… đứng ở cửa sổ nhìn nam nhân đang dạo chơi trong vườn hoa, trên khuôn mặt luôn luôn băng lãnh của Lục Hoa Thiên lại đột nhiên hiện ra một tia ấm áp.
Nam tử có chút không đành lòng, không muốn đem nam nhân kia phá hủy đi.
Mải mê dạo chơi ở vườn hoa, Chu Mặc cũng không phát hiện ra rằng ngay sau bức màn kia là cặp mắt gắt gao của Lục Hoa Thiên đang nhìn hắn. Mặc đồ xong Chu Mặc liền thử đi ra khỏi phòng. Dọc đường đi đụng phải ai hắn cũng đều lo lắng không biết người kia có lôi hắn trở về phòng không. Nhưng mỗi người thấy hắn đều chỉ cười chào chứ không có cản trở hắn.
Trừ bỏ khi Chu Mặc chạy tới cửa lớn thì bị mấy vệ sĩ thỉnh trở lại.
Có thể ra khỏi phòng so với không được đi đâu cũng có chút tốt hơn. Chu Mặc dạo chơi trong vườn hoa xa hoa, trước mắt là vô số các loài hoa xinh đẹp lộng lẫy. Nhưng trong đầu nam nhân lại không một khắc nào là không nghĩ đến việc làm sao trốn thoát, nên làm gì có thời gian mà ngắm hoa.
Thẳng đến khi trước mắt xuất hiện một đôi giày da trắng, Chu Mặc mới bừng tỉnh thối lui về phía sau. Lại nghe thấy một âm thanh cười quen thuộc, ngẩng đầu, người trước mặt không phải là Lục Hoa Thiên, mà là vị bác sĩ chăm sóc hắn mấy ngày nay.
"Bác sĩ, ngươi muốn hù chết ta sao?" Tâm bị kinh hách còn chưa định lại, Chu Mặc đã cười nói.
"Ngươi không cần sợ Lục tiên sinh như vậy, chỉ cần biết chiều theo ý hắn, hắn sẽ không tổn thương đến ngươi." Bác sĩ cười ôn hòa.
"Đừng có nói tốt cho hắn!" Ngồi trên chiếc ghế dài kiểu Châu Âu trong hoa viên, Chu Mặc thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Ta muốn mình mọc ra một đôi cánh dài để bay lên, bay đi thật xa..."
Vị bác sĩ cười ngồi xuống cạnh Chu Mặc, đem một cái cái lọ nhỏ màu trắng nhét vào lòng bàn tay Chu Mặc. Đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của nam nhân, vị bác sĩ cười nói: "Lần sau làm tình đem dược này bôi lên người cùng nơi đó, khi xong việc Lục tiên sinh chỉ có thể ngủ cho tới sáng."
"Cho dù hắn té xỉu, ta cũng không chạy thoát khỏi cánh cửa kia." Tựa lưng vào cái ghế trắng, nam nhân đưa mắt nhìn đến cánh cửa to chắc chắn: "Hơn nữa cho dù có thể đi ra ngoài, ta cũng không biết được là phải đi về đâu…"
"Ta nói với Lục tiên sinh ngươi trong lòng có chút buồn bực, cho nên ngày mốt Lục tiên sinh sẽ lấy xe đưa ngươi ra ngoài." Vị bác sĩ bình tĩnh nói: "Ta cũng không phải giúp ngươi. Chỉ là không muốn Lục tiên sinh phải hối hận về sự việc sau này. Hắn cần thời gian để xem xét lại tình cảm của chính mình." Đứng dậy rồi chậm rãi bước đi, vị bác sĩ vẫy vẫy tay chào tạm biệt…
…
Lục Hoa Thiên thật sự lái xe đưa Chu Mặc ra ngoài là muốn thay đổi những u ám trong lòng hắn sao? Chiếc xe lướt nhẹ trên con đường hai bên là rừng cây, gió thổi nhẹ vào mặt như muốn đem tất cả mọi phiền muộn đi mất. Ánh nắng màu vàng của mặt trời khiến cho con người ta muốn chìm vào giấc ngủ say trong nó, những bóng cây dần dần biến mất, làm hiện ra trước mặt là một hồ nước trong xanh.
Cảnh đẹp mê người có thể phần nào làm cơn phiền muộn của con người tiêu tan. Tâm tình của Chu Mặc cũng vì thế mà khá nên một chút.
Nhưng… người kia mang mình ra đây chỉ vì mình cảm thấy buồn bực trong lòng sao?
Chu Mặc quay đầu lại nhìn nam tử đang lái xe kia. Vừa quay qua bỗng dưng cũng chạm ngay ánh mắt người đó đang nhìn mình. Nam nhân vội vàng quay đầu lại tiếp tục nhìn ánh nắng nhảy múa trên mặt hồ, ngực lại có chút run lên.
Không phải vì sợ hãi Lục Hoa Thiên. Chính là vừa rồi ánh mắt nam tử giống như ánh nắng trên mặt hồ… Cho dù là không cảm nhận được sự ôn nhu, nhưng cũng làm người ta khó có thể mà chống lại được.
Thật sự là điên rồi, mình như thế nào lại có cảm giác với hắn?
Cho dù có ôn nhu, thì ánh mắt ôn nhu đó cũng giống như hồ nước kia, đứng từ xa nhìn sẽ thấy vô cùng đẹp như khi đến gần sẽ lập tức chìm xuống đáy hồ.
"Có phải là một ngày ta không đáp ứng ngươi, thì ngươi sẽ không sẽ thả ta đi?"
"Tạm thời sẽ không."
"Tạm thời là bao lâu?" Nam nhân nhìn lên bầu trời cao, cởi cái áo khoác ra bỏ sang một bên, than thở nói: "Hôm nay thực nóng." Nói xong cũng đồng thời mở ra vài cái cúc áo, làm cho bộ ngực hấp dẫn ẩn hiện đầy mê hoặc.
"Vài ngày, vài chục tháng, hoặc là vài năm." Vừa nói xong, Lục Hoa Thiên đưa mắt liếc nhìn y phục không được chỉnh tề của nam nhân: "Đúng là có chút nóng." Nói xong nhanh tay ấn hạ nhiệt độ điều hòa trong ô tô, một không khí mát lạnh tràn ngập, từ máy CD cũng phát ra âm thanh của một bài nhạc du dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!