Trong lúc mơ mơ màng màng, Tấn Ưởng tựa hồ nghe thấy thanh âm của thái hậu và ngự y đang nói chuyện với nhau, chỉ là hắn vô lực mở mắt, cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của thái hậu lúc này.
Trước khi hôn mê lần nữa, hình như hắn nghe thấy một giọng nói trong trẻo ôn nhu đang khuyên giải an ủi thái hậu, cũng không biết là cô nương nhà ai…
Khi hắn lại lần nữa mở mắt thì trời đã tối, ánh nắng chiều hồng hồng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, căn phòng được bao trùm trong sắc hồng, lúc này thái hậu đang đứng bên cạnh giường, bà mặc váy màu tím, càng thêm diễm lệ trong ánh ráng chiều.
"Hoàng thượng tỉnh rồi ư?" Nhìn thấy hắn mở mắt, Chu thái hậu đưa mắt quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh, "Thấy trong người thế nào?"
Cung nữ phục vụ trong phòng đỡ Tấn Ưởng ngồi dựa vào đầu giường, sau đó cùng thái giám tổng quản Bạch Hiền thối lui ra khỏi phòng.
Căn phòng chỉ còn lại Tấn Ưởng cùng với Chu thái hậu đang chìm trong tĩnh lặng.
"Nhi tử làm mẫu hậu phải lo lắng là nhi tử bất hiếu." Tấn Ưởng che miệng, ho khan một cái.
"Con trai của ai gia chết non vào một buổi chiều, sắc trời cũng tươi đẹp như thế này." Chu thái hậu hờ hững nhìn về phía chân trời, nơi có những đám mây nhộm màu đỏ rực như lửa thiêu, "Khi ấy, ai gia đã khóc một ngày một đêm, đáng tiếc, đứa con đã chết đi vẫn không thể sống dậy được."
Tấn Ưởng nắm chặt góc chăn dưới người, cứ lăng lăng ngây ngốc nhìn Chu thái hậu, không lên tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nghe Chu thái hậu tự xưng mình là "ai gia".
"Năm đó ta từng nhận được ân huệ của mẫu thân con, cho nên mới chọn con trong số những đứa bé được đưa tiến cung, bởi vì ta cho rằng, con trai của nàng tất có điểm hơn người." Mặc dù bà chẳng để mắt đến mấy người Tư Mã gia, thế nhưng mẹ đẻ Tư Mã thị của Tấn Ưởng lại là một quý nữ thế gia cực kỳ ưu tú, chỉ tiếc trời ghen tị hồng nhan, để cho bà ấy sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Tấn Ưởng không ngờ Chu thái hậu lại đề cập đến mẫu thân của mình, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn sang người đàn bà đang đứng bên khung cửa sổ, muốn phân biệt những lời nói vừa rồi là thật hay giả.
"Một đế vương không có thực quyền, đối với các triều thần mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ tranh quyền đoạt lợi mà thôi." Chu thái hậu đi đến bên giường, kéo một góc chăn nhẹ nhàng ép xuống, "Điều đầu tiên con cần phải học chính là dùng tâm để nhìn người, hành sự cẩn thận."
Nói xong những lời này, Chu thái hậu đứng lên, "Tuy hoàng thượng đã hạ sốt, nhưng cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa cho khỏe hẳn, ngày mai cũng không cần lên triều."
Tấn Ưởng nằm ngửa trên giường, kéo chăn lên che tận đỉnh đầu, ngẫm đi nghĩ lại những lời Chu thái hậu vừa nói.
Lẽ nào hắn chỉ là công cụ để các triều thần tranh quyền đoạt lợi thôi sao?
Mấy vị lão sư kia, không ai dụng tâm chỉ dạy cho hắn, thậm chí còn có người thầm nhắc nhở hắn chớ trở thành hoàng đế bù nhìn dưới tay thái hậu, thế nhưng người nói những lời này có thật lòng trung thành với hắn không? Hay là… còn có mưu đồ nào khác.
"Hoàng thượng." Lúc Bạch Hiền bước vào nhìn thấy hoàng thượng vùi mình trong chăn, hắn lo lắng thấp thỏm thế nhưng không dám đưa tay kéo chăn ra, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng gọi.
Tấn Ưởng xốc cái chăn đang đậy trên mặt mình ra, khuôn mặt bình thản chẳng chút buồn bực nào, nếu như trên khuôn mặt đó không còn chút ửng hồng, thì chẳng có ai nhìn ra hắn đang khó chịu trong người.
"Lúc trẫm té xỉu, Trương thừa tướng đã cho người đi bẩm báo thái hậu?" Hôm nay hắn té xỉu trong giờ giảng bài của Trương Trọng Hãn, vì thế ở trong cung Càn Khôn này, trừ hắn ra thì chỉ còn mỗi Trương Trọng Hãn là có phẩm cấp cao nhất.
"Phải." Bạch Hiền hơi do dự trong chốc lát, lại nói: "Chỉ là Trương thừa tướng quá lo lắng cho bệ hạ ngài, tận đến khi thái y bắt mạch cho ngài xong mới nhớ tới chuyện bẩm báo cho thái hậu.
Trương Trọng Hãn xuất thân hàn môn, khi còn nhỏ đã từng bái danh sư làm đồ đệ, lấy hiếu để vào triều, hiện đang đảm nhiệm chức hữu thừa tưởng ở trong triều.
Tuy rằng hữu thừa tướng không có thực quyền bằng tả thừa tướng, thế nhưng hắn có thể từ xuất thân hàn môn tìm được Chỗ đứng và địa vị giữa rừng thế gia có thể thấy được chẳng phải người không có khả năng.
Tấn Ưởng trầm mặc một lúc lâu mới nói, "Trương thừa tướng trong triều công việc bề bộn, sau này nội dung hắn giáo thụ cứ chia bớt cho Cố tiên sinh một phần, tránh để hắn lao lực quá độ."
Bạch Hiền cúi đầu, trầm mặc lắng nghe.
"Được rồi, ngày hôm nay lúc thái hậu qua đây, bên cạnh còn dẫn theo ai nữa sao?" Tấn Ưởng được cung nữ hầu hạ uống thuốc, đột nhiên nhớ lại lúc bản thân mơ hồ thì nghe được thanh âm của một tiểu cô nương.
"Hôm nay thái hậu cho triệu nhị tiểu thư Cố gia tiến cung, bởi vì lo lắng thái hậu quá mức sốt ruột sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cho nên Cố nhị tiểu thư cùng đến đây, chỉ là cách mành hành lễ cho ngài xong liền rời đi."
Tấn Ưởng nghe vậy gật đầu, nửa năm qua thái hậu thường xuyên cho triệu Cố gia nhị tiểu thư tiến cung nhiều lần, cho nên hắn cũng thường xuyên nghe đến tên cô gái này.
Nếu là con gái Cố tiên Sinh, ngẫm lại chắc là tốt.
Tấn Ưởng không hỏi nữa, Bạch Hiền đương nhiên cũng sẽ không nói nhiều, chỉ là bùi ngùi trong lòng, cha con Cố gia đều là người có năng lực, người làm cha nhận được kính trọng của hoàng thượng, con gái lại được thái hậu ưu ái.
Nếu ngày sau thái hậu và hoàng thượng bất hoà, chẳng biết cha con bọn họ nên tự xử như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!