Chương 41: (Vô Đề)

Khi báo tang của Thành vương truyền tới Cố gia thì Dương thị đang ở trong phủ tiếp đãi bà thông gia Hồ phu nhân.

Tuy rằng hai người đã rất thân với nhau từ trước khi lấy chồng, cộng thêm mối quan hệ giữa Hồ gia và Cố gia từ trước đến nay đều rất tốt, cũng vì mối quan hệ gia đình bên chồng nên sau khi hai người lập gia đình cũng thường xuyên qua lại với nhau, tình cảm đã thân thiết giờ càng thêm thân.

Hơn nữa cảm tình giữa các cô con gái trong nhà của họ cũng rất tốt.

Sau khi Hồ thị gả đến Cố gia, Dương thị đối đãi với con gái bà chẳng khác nào con gái ruột., Đứng ở góc độ một người làm mẫu thân cảm nhận thì cảm nhận của Hồ thái thái Hồ thị đã có ấn tượng tốt Cố gia giờ càng thêm tốt hơn.

Lần này vì chuyện của hoàng thất phải đến Cố gia bái phỏng, bà cũng do dự suy nghĩ thật lâu.

Nếu không phải thái hậu cho triệu bà tiến cung mấy lần, bà quả thật không muốn chui đầu vào cái rọ này.

Cố gia chăm lo yêu chiều cô con gái này đến mức nào, bà biết rõ, từ cái ăn mặc, từ giấc ngủ nghỉ ngơi đều dụng tâm chẳng khác nào lo cho con trai quý, có đôi khi thậm chí còn dụng tâm hơn cả con trai trong nhà.

Hiện tại hoàng thất muốn đem khuê nữ nhà người ta cưới vào cung làm Hoàng hậu, điều này...! Hoàng đế cho dù có tốt đi nữa, tương lai chẳng phải cũng có ba cung lục viện? Cố gia thương yêu con cái như vậy, nỡ lòng để con gái phải chịu uất ức này sao?

Thế nhưng hoàng thất đã lên tiếng muốn kết thân, cho dù Cố gia không muốn, cũng phải dè dặt cân nhắc.

Càng nghĩ càng cảm giác lần này mình đóng vai một kẻ xấu, Hồ thái thái ngồi gần nửa canh giờ ở Cố gia cũng không biết nên mở lời thế nào mới ổn.

"Bà thông gia, lần này ta tới đây, thực tế là có người ủy thác nhờ vả." Nhìn thời gian chầm chậm trôi qua trôi qua, Hồ thái thái buộc lòng phải nhắm mắt lên tiếng.

"Tình cảm giữa hai chúng ta những năm qua luôn thân thiết chẳng khác nào người nhà, có gì cứ nói thẳng?" Dương thị sớm nhìn ra tâm sự trong lòng của Hồ thái thái, thấy đối phương vẫn không nói, bà cũng không lên tiếng hỏi.

Chuyện này... Hồ thái thái nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lưỡng lự mở lời:

"Cửu Cửu nha đầu, sang năm đã đến tuổi cập kê rồi nhỉ?"

Dương thị thầm hiếu kỳ trong bụng, lẽ nào Dương Quốc Công gia vẫn chưa buông tha, lại nhờ bà thông gia này sang đây làm mai làm mối tiếp sao?

Mặc dù nghi hoặc trong bụng, Dương thị vẫn bình thản cười đáp:

"Đúng là như vậy, gần đây ta đang giữ chặt nó ở trong nhà, bắt nó chăm chỉ học cách quản lí chăm nom nhà cửa."

"Tiểu thư nhà bà thông gia vốn thông tuệ nhạy bén, những việc vặt nhỏ này chắc học một chút là biết ngay thôi. Bà cũng chớ nghiêm khắc với con cái quá."

Hồ thái thái nửa cười nửa đùa, nửa nghiêm túc khen ngợi Cố Như Cửu vài câu, trông thấy Dương thị càng lúc càng vui cười híp mắt lại mới đánh bạo nói tiếp:

"Chỉ tiếc cháu ta vô duyên không cầu cưới được cô nương nhà bà, bằng không thì cũng có thể thân càng thêm thân."

"Đứa bé Cửu Cửu này bị ta và phụ thân nó cưng chiều nhiều quá thành hư rồi, bản tính nó ngây ngô chẳng khác nào đứa bé, huống hồ hiện giờ tuổi còn nhỏ, cho nên không thể kết thân cùng công tử của Dương Quốc Công cũng là tiếc nuối cuả Cố gia ta".

Lời nói này của Dương thị cũng có vài phần thật tình, bà cũng yêu thích công tử Dương Quốc Công, phải nói là trong kinh thành này, những nhà có con gái cùng độ tuổi, hầu hết đều xem Dương Thùy Văn liệt vào một trong những người được chọn làm con rể tương lai.

"Ngẫm lại là do hai đứa tiểu bối này không có duyên phận".

Tuy rằng Hồ thái thái tiếc nuối Cố gia không đáp ứng lời cầu thân của gia đình huynh trưởng phía mẫu tộc, nhưng cũng không thấy không vừa lòng đối với Cố gia.

Nhân duyên đại sự của con gái vốn phải cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng, ngay cả con gái bà trước khi gả đến Cố gia cũng phải cự tuyệt vài gia đình.

Huống chi bây giờ bà còn phải âm thầm thấy may mắn vì Cố gia vẫn chưa đáp ứng mấy lần làm mai trước kia của bà, bằng không chẳng phải đã đẩy cả nhà huynh trưởng vào tình cảnh đắc tội với hoàng thất.

Nếu không phải con trai trở về nói với bà, Hoàng đế bệ hạ có tâm tư nam nữ với Nhị cô nương Cố gia, bà còn không biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Một Dương Quốc Công phủ cỏn con ngang nhiên cướp đoạt người trong lòng của Hoàng đế, ngày sau có thể sống yên ổn được không?

Nếu hoàng

thất chịu hiểu lý lẽ còn đỡ đôi chút, trong bụng khó chịu nhưng chuyện đã lỡ rồi đành cho qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!