"Mộc Hương, xảy ra chuyện gì?" Cố Như Cửu bỏ trâm cài trên tay vào lại trong gương, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng dâng lên.
"Tiểu thư." Mộc Hương quỳ xuống trước mặt Cố Như Cửu, thanh âm khàn khàn nói: "Đại nãi nãi đã qua đời rồi."
"Ngươi nói cái gì?!" Cố Như Cửu cảm giác đầu óc mình đang quay cuồng, đưa mắt nhìn sang Mộc Hương, há miệng ra rồi lại ngậm lại, đầu óc trống rỗng.
"Hôm nay Đại nãi nãi ngồi trên mã xa đi đến Ngũ Trang quan dâng hương, bất ngờ bị công tử chi thứ ba Tư Mã gia phóng ngựa chạy qua, làm kinh hãi ngựa kéo của Đại nãi nãi, kết quả… Kết quả đứa bé trong bụng không còn, Đại nãi nãi cũng ra đi." Mộc Hương nghẹn ngào nói hết cầu, ngẩng đầu thấy sắc mặt Cố Như Cửu trắng bệch, lòng càng thêm lo lắng, nói: "Tiểu thư…"
"Làm sao lại như vậy được, làm sao lại như thế…" Nhớ lại Đại tẩu thường ngày rất tốt với mình và cả đứa cháu chưa ra đời mà nàng rất chờ mong, Cố Như Cửu thấy đau lòng vô cùng, đau đến mức không thở nổi, dưới chân như nhũn ra rồi ngã ngồi xuống đất.
"Tiểu thư!" Bảo Lục và Thu La thấy Cố Như Cửu té ngã, vội vàng tiến lên trước đỡ nàng ngồi xuống ghế, quay sang trừng mắt với Mộc Hương, không cho phép nàng ta tiếp tục nói nữa, nhằm tránh tiểu thư chịu quá nhiều đả kích.
"Các ngươi mau đi chuẩn bị xe ngựa, ta phải về phủ." Cố Như Cửu đẩy mọi người ra, đưa tay cầm lấy tách trà, thanh âm khẽ run rẩy: "Ta phải trở về ngay lập tức." Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn mọi người đều rất đau lòng, nàng cũng đứng ngồi không yên.
"Nô tỳ lập tức tìm người đi chuẩn bị xe." Bảo Lục thấy tiểu thư lo lắng như vậy, cũng vội vàng luống cuống, vội vã đi sắp xếp mọi chuyện, nhanh chân chạy ra bên ngoài, sai người chuẩn bị xe ngựa.
"Hà công công, hôm nay thực sự xin lỗi." Thu La xoay người quỳ gối hành lễ với Hà Minh: "Đợi chuyện trong nhà xử lý ổn thỏa rồi, tiểu thư nhà
ta sẽ đến tạ ơn với bệ hạ, xin công công hãy…"
"Thu La cô nương chớ nên khách khí như vậy," Hà Minh vẻ mặt bi thương, khom người nói: "Xin hãy khuyên huyện chủ nén bi thương, chớ để tổn hại đến thân thể."
Hắn cũng không ngờ ngày hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Đại thiếu nãi nãi Cố gia một thi hai mệnh, người khởi xướng còn là người của Tư Mã gia trong triều, không loạn sao được.
Lão gia tử dòng chính Tư Mã gia là lão sư của tiên đế, lại là người có năng lực lẫn thanh danh trong kinh, việc này nếu không phải Tư Mã gia đưa ra cách xử lý vẹn cả đôi đường chỉ sợ người của Cố gia cũng không chịu để yên.
Biết rõ bản thân không tiện ở lại nơi này nữa, Hà Minh cung kính khom người đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, hắn ngẩng đầu nhìn lại sắc mặt trắng bệch của Trường Nhan huyện chủ, không nhịn được nghĩ, đều nói quan hệ giữa con gái và con dâu luôn bất hòa, thế nhưng thấy bộ dáng lo lắng đau khổ của Trường Nhan huyện chủ có thể đoán được cảm tình chị em dâu trong Cố gia rất thắm thiết, bằng không cũng không đau lòng đến mức như vậy.
Tử Thần điện, Tấn Ưởng thấy Hà Minh trở về, liền hỏi: "Huyện chủ có thích mấy thứ kia không?"
"Hồi bẩm bệ hạ, huyện chủ vốn rất vui mừng, thế nhưng trong nhà xảy ra chuyện lớn, hiện tại huyện chủ đang vội vã quay trở về." Hà Minh hơi ngừng lại một chút, thấy vẻ mặt Bệ hạ tỏ ra lo lắng, cũng không chờ Bệ hạ lên tiếng hỏi, liền nói thẳng: "Công tử chi thứ ba Tư Mã gia phóng ngựa trên đường đến quan đạo, khiến cho ngựa mã xa của Cố Đại thiếu nãi nãi kinh hãi…"
"Cố Đại thiếu nãi nãi thế nào?" Tấn Ưởng nhíu mày.
"Cố Đại thiếu nãi nãi… một thi hai mệnh." Hà Minh thấy sắc mặt Bệ hạ âm trầm cùng giận dữ, âm thanh càng nói càng thấp, dường như chỉ có thể như thế mới giảm thiểu được sự tồn tại của mình lúc này.
"Một thi hai mệnh?"
Tấn Ưởng nghĩ tới vẻ vui sướng của Cố Như Cửu mỗi khi nhắc đến đứa cháu chưa ra đời này, còn nghĩ tới gần đây Cố Trường Linh luôn vui vẻ,
trầm giọng nói: "Thế còn vị công tử Tư Mã gia gây ra chuyện này thì sao?"
"Nô tài không biết." Hà Minh đã kịp dò hỏi chuyện này đâu, hắn hay tin này cũng từ chỗ Trường Nhan huyện chủ mà thôi.
Tấn Ưởng nhắm mắt lại, phất tay bảo hắn lui ra.
"Bệ hạ." Bên ngoài điện, Hồ Vân Kỳ cao giọng nói: "Bệ hạ, vi thần có việc cầu kiến."
Nghe thấy thanh âm của hắn, Tấn Ưởng vốn đang ngồi đột nhiên đứng lên, vội vã đi ra ngoài điện.
"Bệ hạ?!" Hồ Vân Kỳ thấy Tấn Ưởng đi ra, liền quay ra hành lễ, còn chưa kịp nói, chỉ thấy Tấn Ưởng lướt qua người mình, rồi nhanh chóng đi xa.
Hắn ngẩn người, cùng với mấy cung nữ thái giám thiếp thân hầu hạ Tấn Ưởng đồng loạt đuổi theo.
Tối hôm qua trời đổ một cơn mưa nhỏ, con đường lát đá hơi trơn trượt, Tấn Ưởng hơi lảo đảo xém chút ngã sấp xuống, phải dựa vào cây cột bạch ngọc bên cạnh mới đứng vững được.
Thế nhưng lúc này hắn bất chấp mấy thứ này, lại vén vạt áo bào lên trên thắt lưng, sau đó tiếp tục chạy về phía cửa chu tước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!