Sư Thiên Xu nhìn Ninh Túc, trong mắt lóe lên tia sáng bạc.
Không biết từ khi nào Sư Thiên Xu đã có một cái tật xấu, đó là thích đặt câu hỏi với người khác như giáo viên.
Có người nói cô làm vậy là vì muốn tìm kiếm nhân tài cho guild Ngân Hoa. Nhưng theo Sư Thiên Xu tự đánh giá bản thân thì lại không cho rằng chỉ như thế.
Cô là người vào căn cứ chơi sớm nhất thế giới này, những người tham gia cùng cô lúc ấy đều đã chết dần chết mòn vào những năm tiếp theo.
Cô vốn là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, là người được các anh, chị, chú, bác bảo vệ khi lòng tốt của con người ở thế giới thực vẫn còn ở đầu trò chơi.
Sau đó họ lần lượt chết đi, để lại cô từ từ trưởng thành trong trò chơi kinh dị này, nhìn hết nhóm này đến nhóm khác bước vào trò chơi.
Mặc dù ngày càng nhiều người nhưng cô lại ngày càng cảm thấy cô đơn.
Đã bao nhiêu năm rồi? Mười lăm mười sáu năm rồi đi.
Cô đi hết lượt này đến lượt khác của trò chơi kinh dị, khi cô vừa đến 26 tuổi, cô đã trải qua một loại thăng trầm của sự cô đơn.
Có lẽ là do có quá nhiều người, song trong số họ lại không có ai có thể bắt kịp cô, họ thường đứng sau cô, cùng cô cách biệt rất lớn mà nghe theo mệnh lệnh cô.
Cô thực sự rất muốn có một người có thể thấy mọi thứ ở cùng tầm nhìn với mình, có thể hiểu được những gì mà cô đang nghĩ.
Sau đó cô gặp được một người nhưng hắn lại là một gã đàn ông thối tha.
Vì vậy cô lại càng bức thiết muốn tìm được một người có thể thấu hiểu được cô, cô không tin toàn bộ căn cứ chỉ có cái tên khốn kiếp ấy.
Bây giờ cô cuối cùng tìm được.
Cậu đã lồng ghép sự kỳ diệu của số phận vào làm một, khiến cô có cảm giác thân thiết vui vẻ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vào ngày sinh nhật thứ 26 của cô, định mệnh đã lóe lên một tia sáng bạc trước mắt cô, cô đã nhìn thấy cậu ấy.
Sư Thiên Xu nhìn dáng ngồi ngay ngắn cùng điệu bộ nghiêm túc nói chuyện của cậu, đáy lòng không khỏi dấy lên cảm giác vui sướng tan chảy, cô nói: "Nói tiếp đi."
Ninh Túc: "… Còn nói nữa ạ?"
Cậu đơ mặt suy nghĩ, "Bạn quỷ là NPC quan trọng nhất, ngoài việc chú trọng nói chúng có thể cho ta điểm may mắn, hệ thống còn nói có thể gọi chúng bằng một cái tên khác đó là quỷ cộng sinh."
"Trừ khi chúng ta chính thức được sinh ra hoặc là bọn chúng đã tồn tại từ trước đó thì mới có thể phù hợp với cái từ cộng sinh này, đây cũng là lý do tại sao nói chúng ta vẫn còn chưa được sinh ra."
"Chỉ số may mắn và chỉ số hấp dẫn đều là giá trị không thể tăng lên được, hẳn là cố định kể từ khi sinh ra, cho nên nó chỉ có thể thay đổi trước khi sinh."
Sư Thiên Xu nhìn cậu, ý bảo cậu cứ tiếp tục.
"…" Ninh Túc: "Hội trưởng à, không phải chúng ta đang ở trong phó bản sinh tồn sao?"
Tại sao còn muốn chơi theo kiểu giải mã chứ.
Sư Thiên Xu khen thưởng mà bỏ một món đạo cụ vào tay cậu, đó là một quả cầu tuyết pha lê hình tròn rất đẹp.
[Quả cầu pha lê: Có tác dụng lưu trữ đạo cụ, có thể cất mọi thứ bạn thích mà không tiêu tốn bất kỳ điểm và năng lượng nào.]
Vẻ mỏi mệt trong mắt Ninh Túc lập tức bị ánh sáng chói loá xua tan đi, cậu nắm chặt quả cầu pha lê trong bàn tay nhỏ xíu, không hề giả trân nói: "Em có thể nhận nó thật ư? Chị đã cho em Xuyên Thiên Lăng rồi mà."
Sư Thiên Xu buồn cười mà nhìn cậu.
Ninh Túc lập tức nhét quả cầu vào túi quần yếm của mình, "Thế em xin ạ."
Cậu tích cực nói: "Còn đám quái vật con nít kia, nếu chúng đúng thật là Thủy Anh Linh còn lâu đài là cơ thể mẹ, thì lý do chúng tấn công ta cũng rất dễ hiểu."
Dựa theo những gì Chúc Song Song nói, hầu hết bọn chúng đều là chết vì nạn phá thai, thế thì, "Có phải chúng ghét mẹ mình nhất không? Cho nên mới nổi điên lên mà tấn công cơ thể mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!