Chương 32: (Vô Đề)

Dưới sự chú ý của mọi người, Qủy Sinh và búp bê máu âm thầm chạy đến bên cạnh Ninh Túc.

Một đứa ngáo ngơ, một đứa nhát gan.

Ninh Túc không chút do dự dắt Qủy Sinh và búp bê máu đến chỗ cổ bà. Vẻ mặt của Sư Thiên Xu không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng sắc mặt của những người chơi ở tầng 6 đều đã khó coi.

Có người còn chửi nhỏ một câu: "Dòng thứ ngu ngục."

Không phải nói điêu chứ mặc kệ bên ngoài họ có cư xử thế nào đi nữa thì 90% người chơi nam trong căn cứ ít nhiều gì cũng đều có chút sợ hãi, kính trọng hoặc ái mộ Sư Thiên Xu, sẽ không trực tiếp mở miệng từ chối lời mời của cô, càng đừng nói là không biết phép tắc kiểu này.

Chúc Song Song ngồi bên bàn tầng 6 trông thấy Ninh Túc đi đến qua bàn tầng 5, lại nghe thấy người ta xì xào như vậy thì không khỏi lo lắng.

Ninh Túc tựa như không biết chuyện này, nhìn cậu còn rất vui vẻ nữa là.

Cậu bước tới chỗ cổ bà, bế Qủy Sinh vào chỗ mà cổ bà để dành cho cậu, "Chị ơi, thằng nhóc Qủy Sinh này là đứa nhặt bọ bị rớt của chị, có lẽ nó rất ngưỡng mộ chị, lần này để nó ngồi cạnh chị nha."

Quỷ Sinh đột nhiên quay đầu: "Ơ?"

Vừa lúc trông thấy Ninh Túc đã kéo búp bê máu qua bên Sư Thiên Xu.

Quỷ Sinh: "…"

Nó bị bán.

Người chơi tầng 5 đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy hai con mắt không giống nhau của tiểu quỷ, lại trông thấy nó cũng đang nhìn thẳng vào bọn họ, đôi môi tím tái trên gương mặt trắng nhợt hơi mím lại.

Người chơi ở tầng 5 lập tức im thin thít như ve sầu mùa đông.

Dưới sự nuôi nấng của Ninh Túc, Qủy Sinh đã không còn giống một đứa trẻ chết yểu nữa, làn da trắng xám tím tái nay chỉ còn hơi nhợt nhạt, trên môi cũng có một màu hồng phớt.

Tuy nhiên, khuôn mặt âm dương ảo diệu cùng với đôi mắt to tròn tuyệt đẹp kia lại làm người ta cảm giác như đang nhìn vào vực sâu, khiến người ta có một loại sợ hãi như đang ở âm ti.

Một đứa trẻ như vậy đi bên cạnh Ninh Túc đương nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt dòm ngó của những người chơi khác, trên thực tế từ lúc cậu ra khỏi phó bản《 Quỷ Súc 》đã có guild chú ý đến cậu.

Về cơ bản, mọi người chơi đều nghĩ rằng đứa trẻ này giống như là một con búp bê linh tinh, một vũ khí kỹ năng mà Ninh Túc nhận được từ phó bản.

Trong căn cứ có đủ loại vũ khí cùng các loại kỹ năng, nên điều này cũng không có gì lạ, có điều thằng nhóc này lại giống như một cá thể độc lập.

Nó nhìn như nhỏ yếu dễ bị người khác xem nhẹ, không ngờ khi đối diện với ánh mắt của nó, lòng họ đã bị sợ hãi siết chặt.

Thực ra trong lòng đứa trẻ này đầy ắp những nỗi buồn.

Nhìn nó có vẻ nhỏ con hơn những đứa trẻ 3-4 tuổi khác, nghĩ đến lời "bảo vệ" mà nó đã nói với Ninh Túc khi mới vào phó bản, thì trúc trắc cầm đũa trên bàn lên, phấn đấu vì công cuộc ôm đùi cho tên zombie vô lương tâm nào đó.

Tay nó nhỏ xíu xiu, mấy ngón tay chỉ có một khúc, khó khăn nắm lấy đôi đũa, kiễng chân đưa tay về phía đĩa chân gà tái chanh cách đó không xa.

Sau khi cử động các ngón tay vài lần, nó mới tách được đôi đũa ra, rồi run run gắp một cái chân gà đặt vào bát của cổ bà.

Nhìn có hơi tội nghiệp.

Nhưng vì ngón tay vặn mạnh đũa mà bất chợt có một cái rơi xuống đĩa chân gà.

"…"

Bữa sáng hôm nay không còn là bít tết chân cừu nữa mà là bữa sáng thanh đạm kiểu Trung Quốc, chân gà tái chanh là món khai vị, nhưng người chơi trên bàn này đều không có ai gắp nó.

Mãi một lúc sau mới có một người chơi nữ do dự mở miệng: "Bạn gì ơi, bạn đánh rơi ngón tay kìa."

Thằng bé đang cúi đầu ăn bỗng tạm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ngón út đang lẫn trong dĩa chân gà không quá rõ ràng lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!