Chương 25: (Vô Đề)

Hai vợ chồng họ Bạch khiếp đảm nhìn Bạch Tương Ninh, bọn họ không thể tin vào hai mắt của mình.

Người phụ nữ trung niên nói: "Là em quá nhớ Tương Ninh nên hoa mắt sao, sao em lại thấy nó về nè anh ơi?"

Người đàn ông trung ninh cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, kích động nói: "Anh cũng thấy nó, không phải là hoa mắt, đúng là Tương Ninh của chúng ta trở về thật rồi!"

Bọn họ vừa vui sướng lại vừa sợ sệt, lập tức tiến lên một bước rồi dừng lại.

Người phụ nữ đặt một tay trước ngực, một tay run run hướng về phía hắn, "Tương Ninh, con trở về là vì ba mẹ tổ chức minh hôn cho con đúng không? Có phải con đến để nói lời từ biệt với ba mẹ không?"

Sau khi con trai chết, bọn họ nghe nói những người chưa kết hôn mà chết sẽ trở thành cô hồn lang thang, không thể yên nghỉ cũng như đầu thai chuyển thế.

Hai người họ, một người là giáo sư đại học, người còn lại là giám đốc điều hành công ty, đều là những nhân tài có học thức cao, họ không hề tin vào điều này cho đến khi con trai họ qua đời.

Sau khi con trai họ mất, thế giới của họ như sụp đổ.

Bọn họ chỉ có một mụn con, nỗi đau mất đi đứa con duy nhất này chỉ có những bậc cha mẹ đã trải qua mới thấu hiểu được thôi.

Thiếu chút nữa bọn họ đã đi theo hắn rồi.

Chỉ cần có thể khiến con trai mình tốt hơn một chút, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nguyện bỏ ra tất cả để đổi lấy.

Vì thế mới có cuộc minh hôn này.

Người phụ nữ trung niên bật khóc vì sung sướng, xem ra họ thật sự đã làm được điều gì đó cho con trai của mình.

Bởi vì quá khiếp sợ và hạnh phúc nên cả hai không nhận ra sự khác thường trong mắt Bạch Tương Ninh.

"Đúng vậy, bởi vì hai người minh hôn cho con nên con mới trở về." Bạch Tương Ninh nhẹ giọng nỉ non.

Sau đó, hắn bất ngờ lướt đến, dùng mỗi tay kẹp cổ mỗi người ấn vào bức tường phía sau cách 3m.

Động tác dữ dội đã khiến mảng thịt thối rữa trên mặt hắn nứt toạc ra.

Hắn tiến lại gần họ, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt phẫn uất, "Tại sao các người lại đưa tôi đến thôn Hòe Dương! Tại sao các người lại minh hôn cho tôi! Tại saoooo!"

Hai người hốt hoảng nhìn hắn, tựa như không còn nhận ra đứa con trai của mình.

Con trai của họ, dưới sự chăm sóc và dạy dỗ tỉ mỉ của hai vợ chồng họ, ngay từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiếu thảo, đạt điểm xuất sắc, vào thẳng một trường đại học nổi tiếng vào năm cuối cấp ba, là "con nhà người ta" trong miệng mọi người.

Tại sao lại biến thành như vậy.

Trong mắt hắn điên dại, thù hận khiến bọn họ sợ hãi.

"Ba mẹ, ba mẹ…" Người phụ nữ lớn tiếng nói, "Ba mẹ là vì muốn tốt cho con!"

"Lúc tôi còn sống các người khống chế cuộc đời tôi còn chưa đủ hay sao! Tại sao khi tôi chết rồi, các người vẫn không chịu buông tha cho tôi!" Bạch Tương Ninh rống lên như phát điên, đôi mắt hắn đỏ ngầu.

Hai người ngơ ngác nhìn hắn.

Đúng lúc này, phía sau họ lại xuất hiện những "người" kỳ quái.

Trong đó có một người mà bọn họ nhận ra, là cô gái mặc váy cưới đỏ khóe miệng dính đầy máu, cũng chính là cô dâu, người đã nhận lì xì từ họ và gọi họ là ba mẹ.

Người còn lại là một tên đàn ông tr*n tr** nửa thân trên, trên mặt toàn là vết sẹo dữ tợn chồng lên nhau, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên mặt hắn có ba chữ "Bạch Tương Ninh".

Cả hai mờ mịt nhìn bọn họ.

Không phải tên con trai họ được khắc lên mặt cô dâu sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!