*
Áo đen và trợ thủ trơ mắt nhìn cô dâu. Bọn họ cũng chẳng phải người lương thiện gì, đã qua cái thời bộp chộp của newbie, bây giờ trong mắt họ chỉ còn thấy lợi ích và cơ hội sống.
Có điều trong một giây phút ngắn ngủi, khi nhìn vào đôi mắt van xin tuyệt vọng của cô dâu, trong đầu áo đen như có thứ gì đó chợt vụt qua nhưng hắn lại không kịp giữ lấy.
Bà lão khắc lên mặt cô dâu một cái tên, tuy nhiên vì máu chảy đầm đìa nên không thấy rõ đó là chữ gì.
Khi hai người dân buông cổ cô dâu ra, cô dâu lập tức đau đến lắc đầu nguầy nguậy. Vẻ mặt gần như phát điên cùng với khuôn mặt giàn dụa máu tươi đã không còn cách nào nhìn được.
Áo đen và trợ thủ tức khắc biết đau đớn ấy không chỉ là vì vết thương do kim châm tạo thành, mà vấn đề là nằm ở chỗ sơn đỏ trên kim gỗ.
Sau khi khắc chữ trên mặt xong, cô dâu bị kéo lùi về phía sau hai bước, bà lão quỳ rạp trên đất, cười toe toét c** đ* lót của cô dâu, lại khắc chữ lên người cô dâu.
Bố "chú rể": "Bước thứ hai nhận chồng, lấy máu dung hòa với chồng."
Cô dâu đau đến gần như chết lặng, bị người ta khiêng vào trong quan tài. Đầu hướng về phía chú rể, mặt áp sát với cái xác, một người một xác cứ thế kề cận nhau.
Khuôn mặt người chết mang một màu xám tím đáng sợ, trong quan tài có bỏ thêm những cục nước đá nhưng vẫn không thể ngăn được sự phân hủy, cái xác lạnh băng có mùi hôi thối dính vào mặt cô dâu, đè lên miệng vết thương của cô.
Cô dâu và xác chết môi kề môi nên dường như có thể cảm nhận được mùi thối rữa từ trong xác chết tràn vào cơ thể mình qua đường miệng, ăn mòn lấy nội tạng của cô.
Cô dâu vốn đã hoàn toàn chết lặng bỗng dưng lại vùng vẫy điên cuồng dữ dội hơn, tựa như phát điên rú lên.
Tiếng rú thảm thiết tuyệt vọng làm cả sảnh cưới lạnh lẽo như nặng nề thêm.
Nhưng dù cô dâu có giãy dụa cỡ nào thì cũng vô dụng, người dân trong sảnh cưới đều là chung một lũ với nhau, còn hai người chơi bên khác chỉ biết lặng yên đứng nhìn.
Máu từ trán cùng với máu từ vết khắc trên mặt cô dâu chảy ròng ròng xuống, toàn bộ đều thấm vào mặt của xác chết.
Bố "chú rể": "Bước đầu an cư, hãy cởi hết quần áo và tất cả những thứ trên người cô dâu xuống."
Trong sảnh cưới có người thổi một điệu kèn xô na vang dội, tiếng pháo bên ngoài nổ đùng đùng tách tách náo nhiệt, xác pháo màu đỏ bay đầy trời.
Hầu hết những người có mặt trong sảnh cưới đều nở nụ cười vui sướng, điều này hoàn toàn lấn át sự giãy dụa nhỏ bé của cô dâu.
Họ xé hết quần áo trên người của cô dâu, khiến cô dâu và xác chết không chỉ đối mặt mà ngay cả thân thể cũng dán chặt với nhau.
Đây có thể nói là hủ tục phong kiến ghê tởm đến cực điểm, ngay cả áo đen cũng có chút không nhìn nổi.
Cái gọi là an cư thực chất là giam cầm cô dâu trong quan tài.
Ở cái thôn phong kiến này, họ tin rằng một người phụ nữ không có quần áo sẽ không dám ra đường, chưa kể trên cơ thể đối phương còn khắc tên của một người đàn ông, vì vậy người phụ nữ chỉ có thể ở lại đây vĩnh viễn.
Trải qua vô số phó bản, áo đen đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng khi còn bé hắn cũng là một đứa trẻ ngây thơ thích nghe truyện cổ tích, truyền thuyết.
Sau khi lớn lên, hắn ngẫm lại câu chuyện tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ trong truyền thuyết mới thấy Ngưu Lang là vì rất thích nàng tiên xinh đẹp đang tắm, nên đã lén giấu đi quần áo của nàng, để nàng không thể trở về thiên đình mà chỉ có thể ở lại nhân gian, bên trong nhân vật Ngưu Lang này cũng cất giấu một phần bản tính hèn hạ và ghê tởm chẳng khác gì của đàn ông.
Mà cảnh tượng trước mắt này còn kinh tởm hơn gấp ngàn lần.
Nhưng loại người tàn nhẫn như hắn cũng không kinh tởm sao?
Áo đen tự cười nhạo một tiếng, trước khi bản mình hắn gục xuống đã mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bố "chú rể": "Bước thứ hai an cư, dùng dây khóa tơ hồng buộc cô dâu và chú rể lại với nhau, để hai người sẽ vĩnh viễn không chia lìa."
Nghe đến "dây khóa tơ hồng", bàn tay đang nắm lấy Dây Khóa Hồn của áo đen run lên, bị trợ thủ nhìn thấy được.
Bố "chú rể": "Cấm nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!