Chương 11: (Vô Đề)

"Con cún màu đen này là sản phẩm đặc biệt của thôn Hòe Dương bọn tôi, còn con mèo bên cạnh là được gửi đến bởi ông Trần 0021 và tên của nó là Mina."

Phù dâu nói: "Chúng có những số phận khác nhau, nhưng bây giờ lại cùng có mặt ở đây để tạm biệt thế giới… Đôi khi, cũng không khác gì với con người nhỉ?"

Ba người nhóm Trần Thiên nghe xong đều rùng mình, lúc nhìn thấy phù dâu giơ con dao phẫu thuật lên, bọn họ đã biết cô ta định làm gì.

Cha mẹ của Trần Thiên và Trần Tình ly hôn từ khi bọn họ còn học cấp hai. Ban đầu mỗi người tính dẫn theo một đứa, nhưng cặp song sinh lại không muốn tách ra. Khi đó, hai anh em đã học trung học và có thể sống nội trú ở trong trường, cho nên ba mẹ cũng không ép mỗi đứa một nơi nữa.

Đến khi hai anh em lên đại học, cha mẹ đều đã có gia đình mới và con cái mới, dần dà bọn họ cũng thờ ơ hoặc không còn muốn quan tâm đến hai anh em nữa, hai người cứ vậy vừa học vừa làm, lao động cật lực để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống.

Trần Tình là sinh viên ngành y, bạn cùng lớp thấy cô hàng ngày vất vả làm mấy công việc bèo bọt, nên có một hôm đã bí mật kéo Trần Tình đến ký túc xá của mình và nói với cô rằng, "Trần Tình, tớ có một công việc này hấp dẫn lắm, cậu có muốn làm hay không? Mỗi ngày ít nhất có thể kiếm được 1 vạn đấy, sau một tháng sẽ càng nhiều hơn, một tháng 10 vạn là không thành vấn đề."

Trần Tình vừa nghe xong đã nghĩ ngay đến mấy công việc không đứng đắn ở quán bar, bởi vì cô cũng xinh nên đây cũng không phải lần đầu có người mời chào cô.

"Không phải làm ba cái đó đâu, là livestream đấy, có người trong trường tụi mình cũng đang làm á."

Sau đó Trần Tình mới biết còn có một loại livestream "đen", hành hạ động vật đến chết.

Thì ra có một số người lại si mê loại livestream này.

Họ thích nhìn thấy bàn tay thon nhỏ đeo bao tay cầm một con dao sắc bén lên cắt phần đầu và bụng thú cưng của mình, thích xem những ngón tay trắng phau ấy tắm mình trong vũng máu, họ vô cùng thích thú và phát cuồng vì điều đó.

Thậm chí, một số thú cưng còn là do họ tự tay nuôi nấng từ một đến hai năm.

Đó là lần đầu tiên Trần Thiên và Trần Tình cảm nhận được mặt tàn ác và b**n th** ở một số người trước khi bước vào trò chơi sinh tồn này.

Đương nhiên Trần Tình không đồng ý và Trần Thiên cũng sẽ nhất định không để cô đi làm loại chuyện ấy.

Sau đó, hai anh em họ bước vào trò chơi sinh tồn, họ cảm nhận được bản chất ác độc của con người nhiều hơn khi ở trong trò chơi, họ phải đối mặt với nỗi sợ hãi cùng áp lực bất cứ lúc nào cũng có thể chết, đồng thời coi bản chất xấu xa được phóng đại vô hạn và ăn vào máu ấy là một chuyện rất thường tình.

Dù vậy, họ vẫn luôn kiên cường và giữ vững giới hạn làm người của mình.

Bọn họ còn thành lập ra Guild Hỗ Trợ.

Nhóm newbie bọn họ tưởng chừng như sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong vực sâu thăm thẳm của cái chết, nhưng nếu cùng chung tay góp sức, có lẽ sẽ có một người trong số họ có thể leo ra khỏi bóng tối.

Bây giờ phù dâu lại làm một việc tương tự, nhưng nó lại càng khiến da đầu người ta tê dại hơn.

Trước cây thánh giá, hai con vật nhỏ xíu nằm trên tấm vải trắng mềm mại, con chó nhỏ gào lên trong bất lực, mặc dù con mèo ragdoll hình như vẫn chưa biết chúng nó sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng nó đã nhạy cảm nhận ra được điều gì đó không ổn, lo lắng co ro thành một nhúm.

Trong nhà thờ không chỉ có nhân viên quay video mà còn có cả những người ngồi ở các hàng ghế trước quan sát hiện trường.

Mới hôm qua bọn họ còn ngồi đây chúc phúc cho cô dâu và chú rể cả đời hạnh phúc. Hoặc có lẽ chỉ hôm trước thôi còn ngồi đây cầu nguyện. 

Nhưng cũng có thể vào một ngày nào đó, chỗ này đang ngồi chật ních người từ khắp mọi nơi kéo đến để chứng kiến một bữa tiệc đẫm máu.

Mỗi khi có một nhát dao rơi xuống, họ sẽ vỗ tay thích thú, chẳng khác gì ma quỷ.

Phù dâu cười nói: "Hôm nay chúng ta sẽ trung hoà vận mệnh của hai tụi nó lại với nhau, làm thành một con rối chó nhé mọi người."

Lý Ấn dùng ngôn ngữ người câm hỏi Trần Thiên: "Hội trưởng, giờ phải làm sao đây anh? Chúng ta có nên cứu tụi nó không?"

Trong trò chơi này, có những trường hợp cần phải giấu mình đi, cho nên phần lớn các Guild đều sẽ có những cách thức và tiếng lóng đặt biệt để giao tiếp trong im lặng.

Vương Minh: "Cậu điên à? Cậu muốn đắc tội với NPC và bị chúng đuổi giết sao? Bọn họ cũng đâu phải giết người!"

Trong lúc Trần Thiên cau mày suy tư, bỗng dưng như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu lại, "Trần Tình đang gặp nguy hiểm!"

Hắn không màng đến bất cứ điều gì khác nữa, lặng lẽ chạy ra khỏi nhà thờ trong yên lặng và dễ dàng nhảy ra khỏi bức tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!