Khi Ninh Túc mở mắt ra thì đã thấy mình ngồi trên một chiếc xe khách đang chạy.
Mười một giờ khuya, bóng đêm dày đặc bao phủ toàn bộ thế giới, cành cây rậm rạp hai bên đường đổ xuống những chiếc bóng lặng yên và vặn vẹo dưới ánh đèn vàng mờ sắp tắt.
Cả thế giới không một chút tiếng động.
Có mùi máu thoang thoảng nơi chóp mũi, trộn lẫn với mùi ẩm mốc thối nát.
Đây là một con xe khách đường dài rất thông dụng, trên những hàng ghế mềm mại có mười mấy vị khách đang ngồi.
Ninh Túc ngồi ở hàng ghế thứ năm cạnh cửa sổ, cậu mở mắt chưa được bao lâu thì những vị khách khác cũng lục tục tỉnh lại, phá vỡ sự yên lặng của thế giới.
"Sao tôi lại ở đây?"
"Điện thoại của tôi đâu?"
"Tài liệu của tôi cũng đâu mất rồi, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"
"Tài xế! Tài xế mau dừng xe!"
Trong chiếc xe có đủ loại người, có người mặc vest chỉnh tề, có người mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, còn có người mặc cả đồ cổ trang.
Người mặc đồ cổ trang là một thanh niên tầm 25-26 tuổi, trên mặt được make up khéo léo, mày kiếm mắt sáng, hắn cười khẩy một tiếng, "Đây là trò đùa của đoàn phim à? Mấy người là diễn viên quần chúng do đoàn phim mời đến đúng không? Bắt đầu từ lúc tôi đu dây treo nhỉ, tính bày trò gì đây?"
Rất hiển nhiên hắn là một diễn viên, còn là một diễn viên vô cùng hot nữa, bởi vì Ninh Túc nghe thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi trước cậu bật thốt lên một câu: "Không ngờ mình lại được ngồi chung xe với siêu sao Phương Ân Khả, đây là mơ ư?!"
Vài người trong xe cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Phương Ân Khả là một diễn viên giỏi và rất biết điều chỉnh nét mặt của mình, hắn nở một nụ cười như để giữ hình tượng của mình, nhưng dưới loại tình huống này, sự bực tức của hắn vẫn được hiện rõ trong nụ cười, vẻ mặt cũng chẳng còn bao nhiêu bình tĩnh.
Giọng điệu đều trở nên gay gắt: "Đạo diễn đâu? Tôi không thích đùa kiểu này, hiện tại mấy người có thể rời đi được rồi!"
"Ai là diễn viên quần chúng?" Người đàn ông mặc vest khịt mũi một tiếng, giữa đôi mày sắc bén lộ ra sự mất kiên nhẫn, "Tôi còn đang vội đi ký dự án 3 tỷ 2 đây này, chắc rảnh ngồi đây làm diễn viên quần chúng cho cậu?"
Từ lúc tên diễn viên kia bắt đầu nói chuyện, những người trong xe đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, như thể họ đều biết hắn là ai nên lúc hắn nói chuyện cũng không có người nào xen vào.
Chỉ có mỗi người mặc vest này.
Tên diễn viên đã quen với việc được người khác vây quanh, vừa nghe thấy vậy thì nụ cười của hắn như muốn nứt ra, sửng cồ nhìn người đàn ông vest.
Nhưng khi hắn nhìn thấy cúc áo cài trên chiếc áo vest của người đàn ông thì chợt giật mình một cái, nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc.
Sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, hàng mi dài còn bất an run lên.
Cả hai đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên cho nên tên diễn viên có thể thấy rõ được cúc áo của đối phương.
Mặc dù Ninh Túc ngồi ở hàng thứ năm nhưng thị lực của cậu tốt hơn người bình thường rất nhiều, nên cũng thấy được cúc áo kia.
Cúc áo này nhìn qua không mấy nổi bật, cũng không biết là được làm từ chất liệu gì mà màu xám bạc kia lại tạo cho người ta một cảm giác lạnh lạnh, bên trên có khắc một chữ "Quý".
Dù được khắc trên chiếc cúc nhỏ và cứng như vậy, nhưng chữ "Quý" viết theo kiểu thư pháp kia vẫn toát ra khí thế không thể coi thường.
Hiển nhiên đây không phải bộ vest mà người bình thường có thể mặc chứ đừng nói là một diễn viên quần chúng.
Hai người có thân phận đằng trước im lặng, cả hai đều có suy nghĩ riêng, nhưng dưới tình huống không thể giải thích này vẫn sẽ sinh ra cảm giác bất an và bồn chồn, ai cũng không thể kiềm chế được cảm xúc giống bọn họ.
Người đàn ông trung niên đô con ngồi hàng thứ tư mặc kệ sự im lặng của họ, gào lên: "Đéo mẹ, mau dừng xe!"
Chiếc xe vẫn lăn bánh như cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!