Người phục vụ tiếp tục công việc của mình. Chốc chốc lại nhìn Minh Quân đang nằm đó.
Thời gian trôi qua nhanh, chợt cửa quán mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là một thân hình nhỏ, người đó đội nón lưỡi trai che gần hết mặt. Nhưng cũng có thể biết được đó là con gái.
Người con gái đó bước tới chỗ anh, đỡ anh dậy.
Người phục vụ định lên tiếng thì người đó đã chen vào.
"Tôi là Tinh My !" rồi khoác vai anh bước ra khỏi quán.
Tinh My mệt nhọc dẫn anh ra khỏi tòa nhà kia, bên cạnh, anh vẫn không ngừng kêu tên cô. Tim cô đau. Muốn khóc nhưng lại không thể.
Chợt anh ngã đè lên người cô trên vỉa hè. Cô thoáng bối rối. May mắn là trên vỉa hè bây giờ gần như không có ai cả.
Cô ngồi dậy, tính đỡ anh đứng dậy đi tiếp, nhưng cô cảm thấy gần như kiệt sức, nên ngồi đó, khẽ kê đầu anh lên chân mình.
Cô nhìn anh, nhìn thật lâu. Từ lúc nào, cô thấy quen thuộc với đôi mắt kia, quen thuộc với đôi môi, sóng mũi…và bây giờ, cô phải xa những hình ảnh ấy mãi mãi. Để sau này không phải làm đau anh nữa, để sau này cô cũng không phải đau.
"Tinh My…" anh vẫn lẩm bẩm tên cô làm tim cô nhói đau. Cô rút tay lại, không chạm vào gương mặt của anh nữa.
Từ khóe mắt anh…có giọt nước mắt nhòe ra, sóng mũi cô bắt đầu cay.
"Hức…đừng có khóc…hức…" cô lấy tay, lau giọt nước mắt đó.
Anh khẽ nhăn mặt, dường như anh cảm nhận được sự hiện diện của cô ở đây, anh không tỉnh, mà trong cơn say, anh đặt tay lên trán, nước mắt rơi nhiều hơn.
"Tinh My, anh biết em yêu anh mà…em…nói dối phải không?... Đau lắm... đau lắm đó Tinh My!... Em đừng có đi ... anh đau quá... anh không thở được làm ơn…cứu anh!" anh nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi.
Ánh đèn mờ, soi sáng gương mặt anh, soi từng giọt nước mắt, soi từng nỗi đau hiện trên gương mặt anh.
Cô khóc nấc lên. Cô cố gắng lấy tay bịt miệng lại để tiếng nấc không thoát ra. Tại sao? Cô cũng đau lắm chứ. Cô chỉ mong anh ngừng nói, làm ơn đừng nói nữa.
Cô cúi xuống, đặt vào môi anh một nụ hôn. Cô nhắm thật chặt mắt lại, cảm thấy tê tê nơi đầu môi, nụ hôn này không mang đến vị ngọt như hồi đó, mà lại là vị đắng.
Rồi cô lấy tay, đặt lên gương mặt đó.
"Tôi xin lỗi, không phải... không phải tôi không yêu you. Tôi cũng yêu you lắm! Yêu nhiều lắm! Đến nỗi bây giờ tôi đau lắm you biết không?... Đừng có tha thứ cho tôi... you có nghe tôi nói không hả? Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với you đó…biết không?... nghe cho rõ đi… tôi yêu you lắm mà…làm ơn…ghét tôi đi…đừng yêu tôi…đồ ngốc! Nghe không hả?.... hức…" Tinh My nói ngắt quãng trong tiếng khóc bi thương, cô lấy tay lau nước mắt trên mặt mình.
Để nước mắt không làm mờ mắt cô, để lần cuối cô được nhìn anh thật rõ. Dẫu biết trong trường sẽ có lúc gặp lại nhưng chắc chắn sẽ không có cơ hội nhìn anh gần như vậy, chắc chắn là không. Cô hôn vào trán anh.
"Chúc you…sẽ yêu và được yêu bởi một người con gái tốt hơn tôi!"
Giọng cô nghẹn lại, những lời cô nói, đâm vào tim cô. Biết đau nhưng cô vẫn nói. Vì cô yêu anh. Nước mắt bắt đầu rưng rưng. Nhưng cô nhanh chóng quệt đi.
Cô dìu anh lên một ghế đá gần đó, cho anh nằm lên đó, và…bước đi.
Cô không thể làm gì vào lúc này, chắc ngày mai, lúc tỉnh dậy, anh sẽ không nhớ gì đâu.
Cô đứng nhìn anh thật lâu, rồi cũng âm thầm bước đi.
Những bước chân thật nặng nề. Cô không đến đây để dẫn anh về nhà, mà là nói với anh những lời mà cô muốn nói. Những lời mà lúc anh tỉnh táo sợ rằng cô sẽ không nói được.
Con đường về nhà hôm nay thật dài, cô cố gắng làm xao nhãng mình, nhưng không thể. Cô vẫn còn cảm giác anh ở phía sau mình, chỉ có điều càng lúc càng xa mà thôi.
"Chúc you luôn luôn hạnh phúc, đồ đáng ghét!" cô nhìn trăng thầm nói.
"Bộp!" chợt một bàn tay nắm lấy tay cô, ai đó đang lôi cô chạy với tốc dộ chóng mặt.
"Này... ông là ai!" cô hét lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!