Giờ ra về,
Các học sinh chạy ra khỏi lớp thục mạng. Duy nhất có Tinh My... vẫn ngáy khò khò trên bàn học.
"Tinh My, hội trưởng kiếm bà kìa!" Nhi chạy vào, lay cô dậy, ríu rít.
Cô đưa đôi mắt nhìn Nhi, gương mặt ngơ ngơ sau một giấc ngủ dài.
"Hic! Sao lớp trống trơn vậy nè!" Cô phán một câu làm Nhi mặt đen đi một nửa.
"Ra về rồi bà!" Nhi nói: "Ra lẹ đi! Đăng kiếm bà kìa!"
Cô ngạc nhiên, Đăng lại kiếm cô làm gì chứ? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng thu dọn sách vở.
Đăng đứng trước cửa lớp cô, cậu suy nghĩ miên man, đôi mắt nhìn vô định về phía cửa sổ, rồi cậu nhắm mắt lại... thở dài.
Đến khi cảm nhận được tiếng bước chân, cậu liền mở mắt.
"Chào!" cậu cười khi thấy cô, nhìn vào mắt cô, cậu cũng biết là cô vừa ngủ dậy.
Cô im lặng, ngạc nhiên nhìn Đăng.
"Cậu tìm mình?" Cô hỏi lại, liền nhận được cái gật đầu của Đăng.
"Khỏi phải lòng vòng, mình sẽ nói thẳng luôn là từ nay trở đi... hai người này sẽ đi theo cậu!" đôi mắt Đăng chợt lạnh lùng, cậu đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần, nhìn vào mắt cô mà nói. Ngay sau khi cậu dứt lời, phía sau liền xuất hiện hai người đàn ông mặc vest đen, gương mặt đầy lạnh lùng.
Cô bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người đó.
"Chắc cậu đang thắc mắc tại sao?" Đăng cười khẩy, chợt ánh mắt cậu không còn chú ý tới cô nữa: "Sao không kêu người đứng phía sau cậu giải thích nhỉ?"
Cô liền quay lại phía sau, giật mình khi thấy Minh Quân đang đứng đó.
Anh tiến lên, kéo cô về phía sau mình.
"Cậu không cần lo! Tôi bảo vệ được cô ấy" anh nói.
Phút chốc, hàng trăm câu hỏi luẩn quẩn trong đầu, gương mặt cô tái đi. Họ đang nói gì chứ? Bảo vệ... bảo vệ cô sao? Tại sao phải bảo vệ? Những lời của hai người này nói làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Cô hướng mắt về phía anh... ánh mắt đầy thắc mắc e dè.
"Ha ha! Thật buồn cười. Tôi có cần phải nhắc nhở cậu không nhỉ? Cả bản thân cậu còn lo không xong!" Đăng cười lớn.
Khi Đăng dứt lời, mặt anh đanh lại.
"Nhìn những vết thương trên người cậu đi! Tôi thật không an tâm khi giao Tinh My cho cậu tí nào!" Đăng tiếp lời, cuối cùng, ánh mắt dừng ngay cô.
"Cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy chứ Tinh My." Đăng cười khổ, "Chỉ vậy thôi! Mình về đây!" Cậu quay lưng đi, để lại cô và anh ở phía sau trên hành lang hun hút.
Tim Đăng nhói. Nhìn hình ảnh cô đứng sau lưng anh, cứ như cô đã là của anh, cứ như cô chỉ tin mình anh, cứ như cậu là kẻ thù. Đau! Trong khi tất cả những gì cậu làm... đều vì cô.
Ánh hoàng hôn buông xuống, chúng len lỏi qua những ô cửa sổ trên hành lang, hắt xuống sàn khiến chúng trông như được lát vàng. Rồi cái ánh sáng đó phủ lên anh và cô, tạo thành hai cái bóng đen kéo dài trên hành lang, lên cả trên tường.
Cả hai đều im lặng, không gian thật căng thẳng, ánh nắng kia dịu nhẹ là thế, mà cứ tưởng như đang đốt cháy cô.
"Chúng ta về thôi!" Anh nói, nắm tay cô bước đi.
"Khoan! Hãy... nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi!" Cô nhăn mặt lại, cố đứng vững để không bị anh kéo đi.
Anh quay mặt lại, nhìn thấy ánh mắt kiên định, phản phất nỗi sợ hãi của cô, anh mím môi lại, rồi thở hắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!