"42 kí
-lô, cao 1m4 nhưng lại xém làm tim anh hết chỗ. Thầy bói đã nói rồi, cưới em về nhà là đời anh hết khổ...." chuông báo thức vang lên.
"Hưm…. cho ta ngủ đi!" Tinh My 'nũng nịu' với cái điện thoại đang báo thức.
Nhưng điện thoại vẫn kiên trì reo, không tha cho cô.
"Haiz…cưới con kiki á" cô gãi đầu, ngồi dậy, đêm hôm qua mơ thấy ác mộng, đến 5 giờ sáng mới ngủ lại được.
"Chậc chậc! Ai đâu dư hơi tự nhiên đi cãi nhau với cái điện thoại!"
Bỗng cô nghe tiếng Thái Huy ở ngoài cửa. Hình ảnh lờ mờ, cô mò tay đeo mắt kính vào. Đúng là anh. Kì lạ, mới sáng sớm mà anh đã muốn gây sự sao?
"Kệ em!" cô nói, gương mặt giận dỗi, vì lúc này cô vẫn còn nghĩ là anh không quay lại với Yêm Nhã.
"Kệ sao được hả? Giờ khai mau, cái trán bị gì mà quấn mấy lớp băng thế kia?" anh chạy lại, ngồi bên cạnh cô hỏi: "Rồi hôm qua về, chạy ngay lên phòng làm gì hả? Không chịu xuống ăn cơm nữa chứ."
Cô trố mắt nhìn anh, ngạc nhiên nha. Tự nhiên…quan tâm dữ vậy nè.
Sau vài giây nhìn đắm đuối, cô giơ hai tay lên phòng thủ.
"Khai mau! Mày giấu anh tao ở đâu?" cô nghiêm giọng, gương mặt hình sự hỏi.
Thái Huy đơ vài giây nhìn cô.
"Em bị bệnh à?" rồi anh đưa tay sờ trán cô.
"Phập!"
"Ai…au" (khai mau) cô cắn tay anh.
"Ahh! Trời ơi! Em bị điên hả? Đau quá! Bỏ ra!" anh vùng vẫy, gương mặt nhăn nhúm đến tội nghiệp, mếu máo.
Cô ngưng cắn, nhưng lấy chăn trùm đầu anh lại, đánh tới tấp.
"Ta hỏi mi là ai? Sao vào nhà ta? Còn phẫu thuật thẩm mĩ cho giống anh ta nữa hả? Chết nè chết nè! Dám ngộ nhận nè!" cô vừa nói, vừa đánh lia lịa.
"Vậy em hỏi anh câu gì để thử đi. Đừng đánh nữa!" anh vùng vẫy đáng thương, không hiểu sao cô lại mạnh tới vậy.
Cô ngưng đánh, nhưng tay vẫn giữ chặt cái chăn. Cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Món quà mà anh tặng em trong sinh nhật lần thứ 18 là gì?" cô hỏi, đôi mắt viên đạn nhìn cái tên mà mình cho là 'giả mạo'.
"Bị ngu hả? Chưa tới sinh nhật lần thứ 18 của em mà, tặng cái quái gì được chứ?" Thái Huy hét lớn, pha chút giận dữ.
Cô suy ngẫm một hồi, 'Đồ ngu'? chỉ có anh hai mới dám chửi cô như vậy.
"Anh?! Trời ơi! Anh có sao không?" cô mở chăn ra, hỏi han. Lỡ đắc tội, cô phải lấy công chuộc tội mới được.
Thái Huy lườm cô.
"Hừ! Anh em ruột thịt mà không biết là sao hả?" anh hầm hừ, tay xoa xoa chỗ cô vừa cắn.
"Thì… có bao giờ anh hiền vậy đâu!" cô gãi đầu.
Anh nhìn cô, rồi thở dài: "Cái đầu…bị gì vậy hả? Rồi sao hôm qua không ăn cơm tối?" anh nhắc lại câu hỏi.
Tinh My lục lại trí nhớ. Hôm qua sau khi kết thúc cuộc nói chuyện kia, cô đã quay về nhà. Vì cứ miên man suy nghĩ chuyện của Minh Quân nên đã đóng cửa phòng tự kỉ.
Còn vết thương trên đầu thì….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!