Chương 39: (Vô Đề)

Đã được năm tháng trôi qua kể từ lúc gia đình cậu bé chuyển tới đây. Mối quan hệ của hai đứa trẻ càng khắng khít.

"Bi ơi!" cô bé gọi lớn khi cùng cậu bé chơi trò trốn tìm.

Cô bé ranh mãnh, tìm ở những bụi cây khuất nhất.

"Con búp bê này đẹp thật!" một người đàn ông chợt bước ra trước mặt cô bé.

Cô bé sững người lại, ông ta đang cười, tay đang vuốt tóc con búp bê. Không hiểu sao cô bé lại cảm thấy không thích người đàn ông này.

Ông ta tiến gần tới cô bé.

"Cái này của cháu à?" ông ta hỏi, đôi mày có phần hơi nhếch lên.

Cô bé không nói gì, chỉ mím môi lại rồi khẽ gật đầu.

Ông thu lại nụ cười, cầm con búp bê xoay xoay.

"Đây là một con búp bê rất mắc tiền đấy!" đôi mắt ông ta có phần sáng lên: "Trả cháu này!" ông ta đưa con búp bê ra.

Cô bé nhanh chóng chụp lấy con búp bê.

"Cộp... cộp!" người đàn ông đó đứng lên và quay lưng bước đi. Chợt ông ta khựng lại.

"Bắt nó!"

Chợt cô bé thấy mình bị nhấc bổng, miệng không hề nói được gì.

Bi ngồi đằng sau cái cầu tuột gần đó, cậu cố gắng ngồi gọn lại, cậu sẽ cố gắng không thắng cô bé, sẽ đợi cô bé tìm được mình, rồi nhìn gương mặt đắc thắng của cô nhóc.

"Bi..... um" chợt cậu nghe tiếng của cô bé. Không phải là giọng nói ranh mãnh như bình thường.

Cậu liền chạy ra.

"oa~ Bi!"

Đập vào mắt Bi là hình ảnh cô bé đang bị bọn đàn ông cao to bế xốc đi, chúng đang leo lên chiếc mô tô đen nhoáng.

"Thả My ra!" không hiểu đang có thứ gì đang lớn dần trong cậu bé. Một thân hình thật nhỏ bé, nhưng sự dũng cảm lớn hơn tất cả. Cậu không e dè, không sợ hãi mà chạy lại, cắn vào tay tên đang bế cô bé.

"Ah!" hắn giận dữ la lên sau đó hất tay, cậu bé văng ra xa hơn 2m, làm đọng nơi khóe miệng một vệt máu đỏ tươi.

"Mẹ kiếp! Nó cắn tao!" hắn gầm lên giận dữ, như mọt con thú hoang, chỉ muốn lao vào cắn và xé.

"Tụi bây làm gì vậy hả?" một người đàn ông khác hét lớn, có vẻ như đó là người có quyền lực nhất trong đám này. Tên bị cắn vừa rồi không dám hó hé gì nữa.

"Nó đã thấy mặt mày, bắt nó luôn đi!" ông ta tiếp tục lên tiếng, ánh mắt nhanh chóng quét một lượt cậu bé đang nằm dưới nền vỉa hè kia. Ông ta nhếch mép: "con mồi ngon đây!"

...............

"Bộp!"

Hai đứa nhóc liền bị quăng vào một căn phòng nhỏ ẩm mốc, dơ bẩn, bốn góc chuột và gián cứ thi nhau chạy, chỉ có duy nhất một bóng đèn dây tóc ở giữa phòng cứ đung đưa đung đưa, tạo nên một cảnh tượng mà chẳng có đứa bé nào đáng phải thấy.

"Oa~ Bi ơi!!" cô bé nép mình vào gần cậu bé. Cậu bé không biết làm gì ngoài việc ôm cô bé, vỗ vỗ lưng, giống như cha mẹ cậu vẫn thường làm với cậu.

"Con búp bê này tao giữ, nó đáng giá đây!" tên hồi nãy bị cắn bỗng từ đâu xuất hiện, giựt con búp bê trên tay cô bé.

"Ha ha! Con búp bê này, bán được 10 triệu là ít! Con ranh, nhà mày giàu vậy để tao đòi tiền chuộc 50 tỉ nhé!" hắn đưa bộ mặt gớm ghiếc của mình lại gần hai thân hình nhỏ bé đó. Cô bé sợ hãi, run lên cầm cập, không dám hé mắt nhìn. Nhưng cậu bé thì khác, cậu không tỏ ra sợ hãi mặc dù người cũng run, cậu đưa mắt liếc tên đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!