"Hắt xì!"
Yêm Nhã khịt mũi, vì ngồi dưới mưa quá lâu nên có lẽ bây giờ cô đã bị bệnh.
Cô ngước mặt lên trời, những hạt mưa đâm sầm vào mặt, tan, vỡ.
Cô không khóc nữa, có thể là đã cạn nước mắt rồi. Rồi cô nhìn xuống hai bàn tay đang đan xen nhau, cô nghĩ từ giờ nên học tính lạc quan của con bạn mình thôi.
Cô khẽ nhếch mép, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Ai biết được chuyện tình cảm chứ, muốn tới là tới, muốn đi là đi. Cô thở dài một cái, gương mặt buồn bã đầy ưu tư.
Cô quyết định về nhà. Nhưng rồi thoáng nghĩ, về với thân hình ướt nhẹp như vậy, cô sẽ trả lời cha mẹ như thế nào đây. Nhưng rồi thiết nghĩ, tới đâu thì tới, về trước đã.
Cầm cái balo lôi xềnh xệch trên vỉa hè, Yêm Nhã thất thỉu bước đi như một cái xác không hồn. Cô biết, không nên buồn nữa, không nên bi quan nữa, nên lạc quan lên, nhưng sao tâm trạng lại không nghe theo ý mình vậy nè?! Thật buồn cười mà.
"Nhã!"
Đấy! Đã bảo là quên anh đi mà, tại sao tai vẫn còn nghe tiếng anh? Cô cười khẩy một cái. Giờ cô mới biết nếu ngồi dưới mưa quá lâu cũng sẽ bị ảo giác. Cô vẫn bước đi, không quay lại, gì chứ, chắc là ảo giác thôi. Mặc dù trong lòng rất muốn quay lại, tìm một tia hi vọng yếu ớt rằng giọng nói kia không phải là ảo tưởng.
"Nhã! Lý Yêm Nhã!'
Cô khựng lại, tại sao trong mưa lại có thể nghe rõ tới vậy?! Có ai nói cho cô biết, giọng nói đó, là thật hay là ảo? Không hiểu sao tim nhói lên, nước mắt tưởng chừng như đã cạn lại bắt đầu rơi.
Và cô chỉ biết đó là thật khi cánh tay cô bị giữ lại, rồi trong phút chốc cô choáng ngợp trong một vòng tay. Cô gần như không tin vào mắt mình, đúng. Bây giờ cô chỉ nhìn thấy được bờ vai của người đang ôm cô. Nhưng cô vẫn biết đó là Thái Huy. Nước mắt lại rơi nhiều hơn.
"Anh xin lỗi! Là anh quá yếu đuối. Anh không nên đổ lỗi cho em. Xin lỗi! Xin lỗi! Làm ơn hãy quên đi lời chia tay kia đi. Làm ơn tha lỗi cho anh!" anh nói trong mưa, mắt cố gắng nhắm chặt lại, tay vẫn ra sức ôm cô. Anh sợ cô sẽ không tha thứ cho mình, sợ cô sẽ vùng chạy, sợ lại làm mất cô.
Cô không nói gì, chỉ biết đáp lại bằng cách cũng ôm thật chặt anh. Đầu cô vùi vào vai anh. Nước mắt vẫn rơi. Tâm trạng vỡ òa. Cô khóc nấc lên như đứa con nít.
"Hắt xì!" Thái Huy buông cô ra, mặt lo lắng.
"Em bị bệnh rồi, để anh đi mua thuốc." anh quay lưng, toan chạy đi, thì bị cô níu lại.
"Thôi! Không cần đâu!" cô khịt mũi, rồi cô nhìn anh lém lỉnh "Anh chuẩn bị nhận hình phạt đi!"
Thái Huy ngớ mặt ra. Hình phạt!? Hình phạt gì?
Chưa kịp mở miệng ra hỏi, thì anh đã thấy cô nhảy lên lưng mình.
"Cõng em! Đi đi! Nhanh lên! Ra công viên á! Nhanh!" cô không để anh phản ứng, nói một hơi. Còn lấy tay đánh vào vai anh hối thúc.
Thái Huy cười xòa trước thái độ như con nít của cô. Rồi cũng bước đi.
Trong mưa, một cảnh tượng thật ngây ngô. Chàng trai cõng cô gái, cười đùa tíu tít. Mặc cho trời vẫn mưa và cả hai đều ướt sũng.
Mặc dù trời mưa rất lớn, nhưng có vẻ như hai người không hề lạnh tí nào.
………………
"Rengg!!" Tinh My thất thỉu bước đi trên sân trường, trời đã tạnh mưa, sân trường loang lỗ các vũng mưa lớn. Cô cứ suy nghĩ miên man, không để ý, cứ nhằm ngay mấy cái vũng nước mà bước. Làm các học sinh khác nhìn cô như quái vật.
Cô dắt xe ra khỏi nhà xe. Tới cổng trường, bỗng một người phụ nữ ngoắt cô lại.
Cô nhìn quanh, tự hỏi có phải là kêu mình không. Nhìn một hồi, chỉ thấy khu vực đó có mình cô đứng, để chắc ăn hơn, cô chỉ tay vào người mình ý hỏi có phải là kêu mình.
Người phụ nữ cười phúc hậu, trên mặt có lúm đồng tiền càng làm cho cô thấy thiện cảm, vậy là cô bước tới.
"Cháu là Dương Tinh My?!" người phụ nữ hỏi cô.
"Vâng, là cháu!" cô đáp lại, đồng thời đưa mắt quan sát người phụ nữ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!