Chương 35: (Vô Đề)

Tinh My khẽ cục cựa, hình như trời đang mưa, ẩm ướt quá.

Cô nhăn mặt khi bắt đầu cảm nhận được cơn đau trên đầu.

Cô khó khăn mở mắt, tay đưa lên đầu, hình như có ai đó đã băng bó cho cô, cô nhìn quanh, chẳng phải là phòng y tế sao? Vậy ai đưa cô vào đây? Cô cố gắng lục lọi trí nhớ.

Là Đăng. Đúng rồi, là cậu, cô không thể nhầm được.

"Cô tỉnh rồi à?" ngoài cửa, một người bước vào.

Cô ngạc nhiên khi đó không phải là Đăng, mà là Phong. Trên tay hắn lỉnh kỉnh đồ ăn thức uống.

Cô nhìn Phong với ánh mắt tức giận, rồi vơ đại đồ đạc trên bàn, ném vào hắn, sao cô có thể tha cho kẻ ném đá vào đầu mình chứ?

"Khoan! Bình tĩnh! Cô và tôi nói chuyện!!" Phong vừa né vừa hét lớn.

"Nói nói nói cái con kiki á!" cô giận dữ, tay không ngừng chọi đồ.

Khi hết đồ trên bàn, Tinh My liền nhìn quanh, thấy cái gối, cô cũng cầm lên chọi luôn.

"Bụp!" Phong chụp được cái gối, đưa ngang mặt, cười lém lỉnh.

"Hết đồ chọi rồi nhé!"

"Hừ! Cậu thử tới đây coi." cô đưa nắm đấm lên đe dọa.

"Thôi. Tôi sợ cô rồi!" Phong đưa mắt ăn năn ra nói: "Cô ăn chút gì nha." hắn nháy mắt, nói.

"Tôi không cần!" cô hất mặt quay ra hướng khác.

"Ọc…ọc!!"

Có thể nói bây giờ cô chỉ muốn di cư xuống lòng đất cho rồi, sao cái bụng cô lại canh ngay lúc này để biểu tình chứ. Gương mặt cô đỏ như gấc vì xấu hổ, từ trưa tới giờ cô có ăn gì đâu?

Tinh My nhăn mặt, hết nhìn xuống , thầm trách cái bụng, rồi nhìn Phong với vẻ tự kiêu. Nhưng không phải vì thế mà cái bụng cô không ngừng kêu.

"Ha ha ha ha ha!!" Phong đơ một hồi rồi cũng ôm bụng cười lớn, khi tràn cười kết thúc, liền nhận được ánh mắt đầy sát khí của cô.

Hắn liền giả bộ ho, rồi mang túi đồ ăn đưa cho cô.

"Cô… có thể ăn thoải mái." Phong gãi đầu, nói lấp lửng.

Cô lưỡng lự một hồi rồi cũng đưa tay giật đống thức ăn.

"Đừng nghĩ tôi tha cho cậu!" cô nói, chỉ lên cái đầu đang băng bó của mình: "Thù này tôi nhất định sẽ trả!"

"Tới lúc đó hẳn nói!" Phong ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Đăng… cậu ấy đâu?" cô ngưng động tác ăn lại, tròn mắt nhìn Phong hỏi.

Phong thoáng giật mình, rồi bình tĩnh nói: "Đăng nào chứ? Chính tôi đã đưa cô vào đây mà!" hắn nhún vai.

Cô lườm Phong: "Bộ tôi nói là Đăng đưa tôi vào sao? Cậu đang kể công với tôi à?" cô 'chọt' lại.

Phong thoáng đỏ mặt, đến nỗi hai tai cũng đỏ lựng.

"Hừ!! Không nói nữa!" cô nói lớn, tay cầm bịch bánh snack ăn. Cô biết có lẽ Đăng còn giận mình. Cô không thể nhầm được, chính Đăng là người đưa cô vào. Chính cậu đã bế cô.

Cô nhìn Phong. Chợt cô nghĩ tới anh mình và Yêm Nhã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!