Giờ ra chơi, Tinh My đi tìm 'ai kia' và Yêm Nhã, nhưng cả hai đều không thấy đâu. Vậy là cô buồn bã ra gốc cây sau trường yên tĩnh.
Cô ngồi ôm gối, mặc cho gió cứ thi nhau 'vuốt ve' mặt mình. Cô ngước lên trời, rõ ràng trời lúc nãy còn đầy nắng, vậy mà xa xa nơi chân trời, một mảng đen xám dần xuất hiện. Chắc là sắp có mưa to đây, nên giờ gió mới thổi nhiều như thế.
Cô nhìn xung quanh, thấy không có ai nên ngã lưng xuống bãi cỏ, cô thấy nằm đây còn sướng hơn là nằm trong nệm nhiều.
Cô lim dim đôi mắt, nhủ thầm là chỉ nằm một chút thôi, rồi chắc chuông có reng thì sẽ nghe. Nghĩ vậy, cô nhắm mắt, tán cây che bóng mát, ngăn những tia nắng chíu vào mắt, không gian trong lành mát mẻ làm cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
…………………
Minh Quân ngồi gác chân trên giường, hôm nay là ngày thứ hai anh bị nhốt trong đây. Điện thoại của anh bị bọn kia đập bể rồi. Chắc cô lo cho anh lắm. Nhưng sao anh thấy bất an? Lần trước khi bị Vi bắt cóc, anh cũng có cảm giác này. Anh hết đứng lên rồi ngồi xuống, trên sàn nhà cứ in bóng anh hết di chuyển qua trái rồi lại qua phải.
Anh nhìn ra ngoài, bầu trời hỗn loạn mây đen và xanh. Giống như lòng anh vậy, có bao giờ cô làm anh hết lo lắng đâu chứ. Anh chỉ mong khi không có mình, cô cẩn thận một chút.
………………
"Roạt!" Tinh My giật mình tỉnh dậy khi bị nước tạt vào người, cô hít vào không ít nước, làm đầu choáng váng, khó khăn lắm mới mở mắt được.
Cô ngạc nhiên, lúc đứng dậy thì thấy nguyên một đám nam sinh đang chạy đi.
Người cô ướt sũng, lưng áo dính đất loang lổ.
Cô giận đỏ mặt, hét lớn rồi chạy theo.
Đám đó chạy vào trường, cô cũng chạy theo, khi tới cổng thì bất chợt từ trên sân thượng, một lượng bột lớn rơi xuống , bao trùm lên cô, người thì đang ướt, thế là bột dính đầy người cô.
Cô đứng yên đó, sợ hãi, đôi chân run run. Cô…cô chỉ muốn khóc. Thực sự tức. Giờ thì cô làm được gì chứ. Tự nhiên đầu cô đau rát.
"Ha ha ha!!" cô quay qua nơi phát ra tiếng cười, tên Phong đang đứng khá gần, ôm bụng cười lớn, đây chắc chắn là trò của hắn. Nhưng rồi hắn ngưng cười khi nhìn cô.
Gì vậy nè? Sao trên đầu cô một dòng máu đỏ tươi đang chảy ướt cả một bên má!?
"Ầm!" tiếng sấm vang lên, kéo theo sau là một trận mưa tầm tã. Phong tròn mắt nhìn cô, rõ ràng trong kia chỉ có bột, bột sao có thể làm chảy máu được chứ?
Màn mưa làm trôi đi lớp bột dưới đất, làm lộ lên một cục đá. Mưa làm trôi đi máu và bột trên mặt cô, chảy xuống đất tạo thành một dòng nước màu đỏ. Bây giờ có thể thấy gương mặt trắng bệt của cô.
Phong đứng đó. Gay rồi. Hắn chỉ muốn chơi đùa cô một chút, nhưng ai đó đã cho đá vào? Hắn đứng sững người nhìn cô dưới mưa.
Phong chạy lại, không dám chạm vào cô.
"Cô… cô không sao chứ?" hắn lắp bắp, đôi mắt cố gắng mở to trong màn mưa trắng xóa.
"Chát"
Mặc dù tiếng mưa lớn, nhưng tiếng Tinh My tát hắn dường như còn lớn hơn, Phong thấy má mình đau rát, bất ngờ nhìn cô, chợt hắn thấy xấu hổ, hắn không hiểu tại sao.
Tinh My không nói gì, nhưng trong mắt lại là hàng vạn tia giận dữ, cô không thấy sợ nữa, chỉ là sự tức giận đang choáng ngợp tâm trí cô.
Phong lặng lẽ nhìn cô đang bước từng bước trong mưa.
"Chết tiệt" hắn hét lớn, đây là lần thứ hai cô tát hắn, nhưng tự dưng hắn thấy hắn đáng bị vậy.
Cô thấy mọi thứ dần mờ đi. Cô bước loạng choạng, thân hình như sắp đổ ngã. Không! Chắc tên Phong đang nhìn, cô không muốn đỗ gục lúc này, ít nhất là trước mặt tên đó.
Nhưng đôi chân lại không nghe lời, cô vẫn ngã xuống, rồi cô nhìn trần, từ màu cam, rồi dần chuyển sang màu trắng xóa, rồi màu đen bao trùm, cô thấy thật yên bình.
Cô mơ màng, nửa tỉnh nửa mê. Cô cảm giác ai đó đang bế mình, hương thơm thật quen thuộc, là ai? Ai đang bế? Mấy ngón tay chợt víu vào áo người đó. Cô nắm thật chặt, như níu kéo cái gì đó. Là Đăng! Đúng là cậu rồi! Cậu vẫn quan tâm cô như hồi đó. Đăng, làm ơn trở lại đi. Cô níu kéo cái cảm giác thân thuộc này. Cô muốn quay lại như xưa. Cô không muốn mất người bạn này.
…………………
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!