Tinh My đóng cửa phòng một cách bạo lực.
Cô thả mình xuống giường, vò đầu bức tóc. Ông anh đáng ghét. Vì ổng mà cô tát tên Phong. Cái tên mà được mấy anh chị nể mặt trong trường.
Vậy mà sao chứ? Ổng cứ vò đầu trong mấy cái suy nghĩ ngu ngốc.
Cô nhìn lên trần nhà. Cô hối hận, một giọt nước mắt lăn dài. Tự nhiên cô thấy tội nghiệp chính mình.
Hồi chiều chửi là được rồi, tát làm chi chứ? Bây giờ... Làm sao đây?
Cô tát tên đó, sẽ có nhiều người thầm cám ơn vì đó là tên hống hách. Nhưng ai đứng ra bảo vệ cô đây!?
"Oa oa~ Tinh My à Tinh My, sao mày ngu truyền kiếp vậy nè?" Cô vùi đầu trong gối, than ngắn thở dài.................
"Cậu chủ đã về!" một người đàn ông chừng ngũ tuần ra đón Minh Quân.
Anh mở cửa bước xuống cái xe hơi mui trần màu đỏ đầy kiêu hãnh của mình, nhìn người đàn ông rồi gật đầu. Anh đưa chìa khóa cho người đàn ông xong bước vào nhà.
Nơi mà anh gọi là nhà, thực chất là một căn biệt thự cổ kính. Ba anh luôn đi công tác, căn nhà chỉ có mình anh ở, cùng một lượng lớn người giúp việc tại đây.
Khi bước tới sảnh, phía trong, cánh cửa được tự động mở ra.
Bên trong là một không gian sáng sủa và rộng lớn với những món đồ cổ đắt tiền. Anh khinh! Anh không cần những thứ đó. Đó đơn giản chỉ là thú chơi đồ cổ "tao nhã" của ba anh.
Anh nhanh chóng đi lên phòng.
Anh mệt mỏi, ngồi xuống cái ghế bên cạnh cửa sổ.
Phòng anh được thiết kế với không gian mở, với nhiều cửa sổ và bức tường kính.
Ngồi đấy, anh có thể ngắm mặt trời lặn.
Có lẽ, ít nhất trong những lúc như vậy, anh có thể quên đi sự tĩnh lặng của căn nhà này, quên đi sự cô đơn đang bao trùm lên nó. Đó là lí do tại sao, có một thời gian anh đi làm thêm bên ngoài chỉ mong được thoát khỏi đây.
Rồi anh nhớ tới cô, biểu hiện của cô hôm nay thật kì lạ. Không giống ngày thường chút nào. Anh... anh có tham lam quá không? Thật sự anh muốn hôn cô lần nữa. Nhưng cô lại đẩy anh ra. Anh làm cô sợ sao? Sau nụ hôn đầu, anh như không kìm chế được mình. Chỉ muốn hôn cô mãi.
"Thưa cậu chủ. Ông chủ đã về và gọi cậu chủ xuống dùng bữa tối." quản gia đứng ngoài cửa nói vọng vào.
"Được rồi, tôi xuống ngay!" Anh tỏ vẻ khó chịu, dùng bữa cùng ba anh khác gì cực hình!?
"Cạch cạch!" một bữa tối vô vị, có lẽ vậy. Anh ngồi cùng ba mình, không một tiếng nói. Chỉ vang đều tiếng dao nĩa chạm vào nhau.
"Con... những vết thương không sao chứ?" Ông Hoàng lên tiếng phá tan đi không khí ngột ngạt đó.
"Con không sao !" Anh lạnh lùng.
Ông khẽ nhăn mặt: "Vậy con vẫn theo đuổi con bé tầm thường đó à?"
"Ba, Tinh My không phải tầm thường, ba đừng xúc phạm cô ấy." Anh chợt nói lớn.
"Mày vẫn không hiểu sao? Tất cả đàn bà trên đời này đều không đáng tin." Ông Hoàng tức giận.
Anh không nói gì, không gian lại trở về yên lặng.
Ông bỏ dao nĩa xuống, ngồi dựa ra phía sau, xoa xoa thái dương.
"Nếu quen qua đường thì được. "
"Con nghiêm túc. Tinh My không phải là đồ chơi. Con yêu thật lòng." Anh hét lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!