Tinh My nhìn quanh, nhiều sương quá.
Đôi chân cô như muốn lạnh cóng, màn sương dày đặc, lâu lâu cô dùng tay mò mẫm đường đi, may mắn là xung quanh không có bất cứ chướng ngại vật nào. Nhưng đây là đâu?
"Bi... hức... Bi ơi... Đừng có ngủ!... Bi ơi!"
Cô nghe thấy tiếng khóc, hình như là của một bé gái. Màn sương trước mặt chợt biến mất.
Cô thấy trên mặt đất là một bé gái, đang dùng đôi tay nhỏ bé của mình lay lay cậu nhóc đang nằm ở dưới đất.
Gương mặt cậu bé tái xanh, đôi mắt lim dim, nhắm hờ, trên môi là một vệt máu khô.
Cô lấy tay bịt miệng lại để không thốt nên lời. Đây... đây chẳng phải là...
Vậy đứa bé gái kia là cô!?
"Bi đừng có ngủ mà. Bi ơi ... My... My sợ lắm Bi. Đừng có ngủ mà Bi! Oa oa oa!! Bi ơi, đừng có ngủ, anh My sẽ tìm ra chúng ta mà Bi..." đứa bé gái gương mặt tèm lem nước mắt, cái váy màu hồng bị vấy bẩn, tay không ngừng lay cậu nhóc kia.
Cô như chôn chân tại chỗ. Đúng! Hình ảnh này là của mười năm về trước. Cô như muốn khuỵu xuống.
Nước mắt cô trào lên, làm mờ đi hình ảnh trước mặt.
"My... đừng có khóc."
Cậu bé nằm dưới đất, tay run run lau nước mắt cho cô bé, nở một nụ cười khó khăn.
"Đừng để... bọn người đó... thấy cậu yếu đuối." cậu bé nói tiếp.
Cô bé khóc to hơn.
Từ trong túi quần, cậu bé lấy ra một con búp bê nhỏ.
"My... mình... mình lấy lại được rồi nè... khụ... khụ... thấy mình... hay không? Mình... mình không sợ mấy người đó đâu." cậu nhóc vẫn giữ nụ cười trên môi, khó khăn nói trấn an cô bé.
Hình ảnh của quá khứ đang ở trước mặt, nước mắt cô lăn dài, đôi mắt dại đi vì những hình ảnh đau thương. Tim cô như bị bóp nghẹt, đã có một người từng vì cô mà...
"Aaaaa, Bi ơi! Đừng có ngủ mà Bi! Bi ơi, mở mắt ra đi Bi! My không muốn búp bê nữa đâu. Bi ơi, My sợ lắm Bi ơi! Đừng có bỏ My mà Bi. Oa oa oa oa oa !!! Ba mẹ ơi... cứu con ba mẹ ơi!!!"
Đứa bé gái khóc thét lên khi bàn tay của cậu bé lạnh dần, rồi bất lực rơi xuống nền nhà lạnh ngắt.
Đôi mắt không mở nữa, nhưng trên môi vẫn là nụ cười trấn an cô bé.
"Cái gì ồn vậy?" cánh cửa nhà kho mở ra, một tên bặm trợn bước vào, hắn hững hờ nhìn xác cậu bé lạnh dần đang nằm trên sàn nhà.
"Chết rồi à?" cười khẩy một cái hắn thốt lên một câu nói lạnh lùng.
Để chắc ăn, hắn lấy chân đá vào cậu bé.
"Không được đụng vào Bi! Bi đang nằm ngủ, không được đụng vào Bi! Bỏ ra!" cô bé đùng thân mình che cho cậu bé, lấy đôi tay nhỏ bé cố gắng hất chân của hắn ra.
"Con ranh này!" hắn tức giận, nắm cổ cô bé, quăng vào góc phòng, rồi bế cái xác lên.
Đau đớn, nhưng cô bé vẫn cố gắng lết lại nắm chân hắn.
"Đừng mà! Cho... cho Bi ngủ đi... đừng đánh Bi nữa mà." cô bé van xin.
Hắn hừ mạnh một cái, rồi vô tâm đá vào người cô bé văng ra một khoảng xa.
Cô bé bất lực nhìn hắn đóng cửa, đi ra ngoài, mang theo xác của cậu bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!