Trong cơn mơ màng, Tinh My cảm thấy như người được nâng lên. Rồi như tiếng của Trang đầy lo lắng. Rồi cảm giác như mặt đất đang di chuyển rất nhanh, lâu lâu rung lên dữ dội. Rồi cô thấy hơi thở của Minh Quân phả vào mặt mình, ấm áp và an toàn là điều cô cảm nhận được. Thật yên bình. Cảm ơn đồ đáng ghét.
nh sáng rọi vào mắt khiến cô khó chịu, cô khổ sở mở mắt ra.
Oạch! Cô đang ở trong bệnh viện, mùi thuốc nồng nặc. Cô nhìn lên cái đồng hồ ở trên bức tường trắng xóa, 1 giờ sáng sao?
A! Sao cô thấy nhức đầu quá. Người nóng rang. Rồi chân cô nữa, sao lại đau như vậy?
"Cạch!" Minh Quân mở cửa bước vào, gương mặt mừng rỡ khi thấy cô tỉnh dậy.
"Nè! Sao tôi vào đây nữa vậy? Tôi có bị gì đâu?" Cô ngơ ngác hỏi anh.
"Không bị gì? Em bị sốt cao, rồi cái chân bị trật nữa. Vậy mà nói không sao à?" Anh nói, đôi phần châm trọc cô. Cô xụ mặt xuống xấu hổ.
"Nhưng em tỉnh dậy là tốt rồi!" Anh cúi xuống hôn lên trán cô.
"Ọt ọt!!" bụng cô biểu tình.
Cô lấy tay xoa bụng, giương đôi mắt cún con nhìn anh.
"Tôi đói."
Anh cười trước cái biểu hiện đó của cô, xoa đầu cô một cái rồi nhanh chóng ra ngoài mua đồ ăn.
Hôm sau Tinh My xuất viện cho kịp ngày đi học.
Sáng sớm, cô cực khổ bước ra khỏi cửa với sự giúp đỡ của Thái Huy. Chân cô vẫn chưa đi được.
Vừa mở cánh cửa ra, cô muốn bật ngã.
Minh Quân?! Anh làm gì ở đây!?
Anh không nói không rằng, đi lại, thản nhiên bế cô lên trước mặt Thái Huy. Cô tròn xoe mắt.
"Để em chở My đi học cho." Anh nói.
"Ừm! Vậy nhờ cậu, tôi đi ngủ tiếp đây!" Thái Huy nói xong, vươn vai bước vào nhà.
"Nè, thả tôi xuống! Thả tôi xuống đi!" Cô mếu máo gần như muốn khóc. Anh chở cô đi học cũng được. Nhưng có cần phải bế vậy không?!
"Yên nào! Anh bế em như bao gạo bây giờ!" Anh hăm dọa, nửa đùa nửa thật.
Cô xụ mặt, nằm im.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên cái xe hơi mui trần màu đỏ của mình, rồi nhấn ga.
Cô ngồi yên, để gió luồn vào tóc. Oa~ đi học bằng xe hơi đã thật, mát quá đi. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng gió.
Anh cười mỉm, đáng yêu thật.
"Kịch!" chiếc xe dừng lại.
Anh đưa tay định bế cô thì cô liền né qua một bên.
"Nè! You... you cho tôi mượn vai là được rồi, đừng có bế nữa." Tinh My nhăn mặt khổ sở, anh lúc nào cũng lo cho cô như lo cho một đứa con nít.
Minh Quân ra vẻ nghĩ ngợi: "Không!" đó là câu trả lời của anh.
Thế là thêm một lần nữa, anh bế cô đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!