Chương 22: (Vô Đề)

Tại sân bay,

Một chàng trai bước ra, phía sau là bốn người mặc vest đen. Gương mặt đẹp trai khiến bao cô gái mê mệt, nhưng không ai dám lại gần bởi cái khí chất lạnh lùng tỏa ra từ người cậu khiến ai cũng phải sợ và tránh xa.

Một người đàn ông chạy lại, thì thầm vào tai chàng trai đó. Cậu khẽ nhếch mép cười, rồi nhanh chóng lái chiếc xe hơi đen nhoáng hướng ra biển.

*Tinh My, mình đã về!* nụ cười vẫn không tắt trên gương mặt chàng trai đó, tốc độ của chiếc xe vẫn không ngừng tăng cao..................

"Wow" Tinh My thốt lên khi đứng trước biển.

Cuối cùng cái chuyến đi gian khổ của lớp cô đã kết thúc. Nhưng ai khổ sở chứ không phải cô, vì suốt chuyến đi cô toàn ngồi dựa vào vai Minh Quân mà ngủ.

Nhớ tới anh, cô nhìn quanh thì thấy anh đang bị bọn con gái lớp mình bao vây. Cô ôm bụng cười, ai kêu hotboy làm chi?

Một hồi lâu sau, anh cũng dẫn xác bước ra được. Cô vẫn không ngừng nhìn anh cười.

"Em cười gì vậy?" Anh nhăn mặt.

"Hahaha! Đẹp quá khổ vậy đó."

"... " Minh Quâm không biết nói gì, đứng gãi đầu cười.

"E hèm, cứ như tôi là khỏe, không xấu không đẹp. Khỏe thân." Tinh My hất mặt, ra vẻ tự hào về 'nhan sắc' của mình.

"Không đâu! Em đẹp mà!" Minh Quân trìu mến nhìn cô nói.

"Hở... hả?" Cô trố mắt nhìn anh, bất ngờ.

"Không ... không có gì, đi thôi! Bạn em đi nhận phòng rồi kìa." Anh bối rối, gãi đầu xong cầm vali bước đi.

Cô không hiểu mô tê gì, lon ton chạy theo anh.

Hôm đó, lớp cô không đi chơi nhiều vì nhiều người còn bị mệt sau chuyến đi dài.

Chiều, anh cùng cô đi trên bãi biển.

Ánh hoàng hôn phủ lên bãi biển một màu cam lấp lánh. Khiến cô cứ vừa đi vừa nhìn xuống bãi cát ngắm cái thứ màu cam đó.

A! Một con ốc biển đang bò. Thế là cô chạy theo. Ồ! Có cả cua nữa, thế là cô chạy theo con cua, ở đây có sao biển không ta? Rồi cô bước chân xuống biển tìm sao biển, cứ như vậy, cô lạc mất anh.

Hiện tại, Tinh My đang đào cát lên tìm mấy cái vỏ ốc về làm đồ lưu miệm.

Bỗng có một bàn tay đưa ra trước mặt cô một cái vỏ ốc tuyệt đẹp.

Cô sáng mắt, không suy nghĩ chộp lấy vỏ ốc.

"Oa! Đẹp quá! Cảm ơn nha... cậu..." Cô ríu rít, cho đến khi ngước mặt lên.

"Chào cậu, lâu rồi không gặp." chàng trai ấy mỉm cười.

"Đă... Đăng?!" Cô lắp bắp.

Đăng từ tốn ôm cô. Cô gần như bất động, một phần vì ngạc nhiên, một phần vì nhìn Đăng rất khác.

Làn da ngăm đi, khác với làn da trắng lúc trước mà cô vẫn hay ghen tị với cậu. Nhìn trông khỏe mạnh hơn. Nhất là, từ Đăng tỏa ra khí chất như là bắc cực. Lạnh như băng. Ánh mắt đầy lạnh lùng, mặc dù đang cười, nhưng cô vẫn thấy xa lạ. Có phải là Đăng không? Hay là người giống người?! Cứ như cô không quen cậu vậy.

Một bàn tay kéo cô ra khỏi vòng tay của Đăng.

"Cậu..." Minh Quân cũng bất ngờ với người đứng trước mặt, đây cứ như không phải là Đăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!